5: Cảnh cáo

Tôi chưa từng nghĩ một trò chơi cá cược đơn giản lại có thể khiến chúng tôi đứng giữa chiến tuyến như thế này.
Buổi sáng thứ Sáu, trường vừa reo chuông ra chơi thì tôi bị lôi vào phòng học mỹ thuật, nay bỏ trống. Người lôi tôi vào không ai khác ngoài Trương Quế Nguyên, và bên cạnh cậu ta là Dương Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm thì bị giữ chân ở hành lang bởi mấy tên lớp trưởng trực ban. Có vẻ mọi chuyện đang đi quá giới hạn mà chúng tôi nghĩ ban đầu.
Trương Quế Nguyên chống tay lên bàn, ánh mắt đen thẫm, giọng lạnh tanh:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu tưởng bọn tôi không biết trò của cậu và Tả Kỳ Hàm?
Tôi nuốt nước bọt, đứng thẳng:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi không phủ nhận, đúng là có cá cược. Nhưng–
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không nhưng nhị gì hết. Tụi mày nghĩ bọn tao là đồ chơi à?
Dương Bác Văn cắt ngang.
Tôi bặm môi, cố giữ bình tĩnh:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ban đầu đúng là như vậy, tụi tôi chỉ đùa thôi. Nhưng tôi đã không xem đó là trò đùa nữa rồi.
Trương Quế Nguyên nhìn tôi trừng trừng. Cái kiểu lạnh lùng của cậu ta lần này không phải để giữ khoảng cách nữa, mà là đè ép.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu nghĩ tôi tin?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu chỉ thấy vui khi tôi không đáp lại. Thử thách càng khó, tụi cậu càng thấy hứng thú. Đúng không?
Tôi im lặng.
Vì cậu ta nói đúng một phần. Tôi và Tả Kỳ Hàm vốn dĩ chỉ chơi một trò chơi vô hại. Nhưng khi tôi bắt đầu bị cuốn vào cái ánh mắt lạnh buốt ấy, mọi thứ đã thay đổi.
Dương Bác Văn bước tới sát tôi, thấp giọng:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao cảnh báo trước. Đừng có thử chạm tới Trương Quế Nguyên một lần nào nữa. Tao không hiền.
Tôi ngẩng đầu, đối mặt. Tim đập thình thịch nhưng vẫn nói:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi không sợ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ, mày không sợ. Nhưng tao không chắc tụi mày chịu nổi hậu quả đâu.
Dương Bác Văn cười nhạt, rồi đẩy vai tôi một cái.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nếu tụi mày còn tiếp tục...
Trương Quế Nguyên lạnh lùng nói tiếp–
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
...Tụi tao sẽ không nương tay.
Tan học
Tôi và Tả Kỳ Hàm gặp nhau sau cổng trường.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tụi nó làm gì mày?
Tả Kỳ Hàm hỏi dồn.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không có gì, chỉ là cảnh cáo.
Tôi đáp, cười lớn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vậy mày tính sao? Bỏ à?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không. Tao sẽ tiếp tục.
Tả Kỳ Hàm trợn mắt:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Dữ vậy. Trương Quế Nguyên rõ ràng ghét mày rồi đó.
Tôi nhìn lên trời, ánh nắng rọi xuống mắt:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy thì để tao từ từ khiến cậu ta đổi ý.
[Đoạn thoại nhỏ ở góc sân sau trường]:
Trần Dịch Hằng ( em họ bằng tuổi Trương Quế Nguyên) lặng lẽ nhìn theo cảnh tôi bước ra khỏi cổng:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Thằng này không đơn giản.
Bên cạnh, Trần Tuấn Minh ( em trai Tả Kỳ Hàm) vừa gặm bánh mỳ vừa nói:
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Em thấy anh Trương Hàm Thụy ngầu thật đó.
Trần Dịch Hằng cười khẽ:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Từ từ rồi sẽ biết.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play