Tình Yêu Qua Mạng? ~KỳVănKỳ-HàmVănHàm~
3. Trò truyện trong mưa.
Tả Kỳ Hàm
Tsk, rốt cuộc là anh ta đang làm gì mà không chịu trả lời mình.
Bỗng chợt một cơn mưa kéo tới, Dương Bác Văn đứng bên ngoài cửa tiệm. Không áo mưa, không dù. Cậu thật sự chả biết phải làm gì hơn ngoài cố đứng nép sát vào của tiệm.
Tả Kỳ Hàm quay đầu lại, hắn động lòng thương nên cũng đến mở cửa cho cậu vào.
Dương Bác Văn
Tôi chỉ muốn hỏi có hoa Cẩm Tú Cầu hay không thôi..
Dương Bác Văn
Không có ý làm phiền cưng đâu..
Tả Kỳ Hàm
Được rồi được rồi, tôi xin lỗi.
Hắn đưa cho cậu một chiếc khăn để lau mái tóc ước sũng kia.
Dương Bác Văn
Mà này, cưng có chuyện gì hả? Sao mặt căng thẳng thế?
Tả Kỳ Hàm
Tại sao tôi phải kể cho anh?
Dương Bác Văn
Thì.. tôi nghĩ là tôi có thể khuyên cưng vài điều.
Tả Kỳ Hàm
Hmm.. được thôi, tôi kể.
Hắn kể cho cậu nghe về người yêu qua mạng của hắn. Cậu càng nghe, càng thấy quen nhưng chỉ nghĩ là trùng hợp, cho tới khi..
Tả Kỳ Hàm
Bạn trai của tôi cũng tên là Dương Bác Văn, từ sáng tới giờ tôi với cậu ấy mới nhắn được 2 - 3 câu là từ lúc đó tới giờ.
Tả Kỳ Hàm
Cậu ấy chưa hề trả lời tôi..
Nghe đến đây, Dương Bác Văn sững người. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?
Cậu đành liều, hỏi thử một câu:
Dương Bác Văn
Này, có phải cưng tên là Tả Kỳ Hàm đúng không?
Dương Bác Văn
À thì.. tôi hỏi từ cái cậu chụp hình hôm bữa ấy mà..
Dương Bác Văn
“Ê.. đừng nói cái tên đáng yêu này là bạn trai lớn của tao qua mạng đấy hả?”
Tả Kỳ Hàm
À.. hoá ra là vậy. “Cái tên Lưu Hạo Hiên chết bầm này, nhiều chuyện vô biên.”
Sau câu hỏi đó, cả hai im lặng mà không nói gì thêm. Mưa thì càng ngày càng lớn.
Hắn nheo mày nhìn vào điện thoại, rồi thở hắt ra một hơi. Hắn đứng dậy rồi nói:
Tả Kỳ Hàm
Đứng dậy, tôi đưa cậu về.
Tả Kỳ Hàm đi vào ga - ra, chạy một chiếc xe ô tô cũ đậu sát mép tiệm. Hắn ân cần cầm lấy chiếc ô che cho cậu, dịu dàng dìu cậu lên ghế phụ của xe.
Khoảng khắc ấy, tim Dương Bác Văn lỡ một nhịp.
- Về đến nhà Dương Bác Văn. -
Tả Kỳ Hàm
Không có gì, vậy tôi về đây. Tạm biệt!
Nói xong, hắn kéo kính xe lên phóng về nhà.
Cậu sau khi thay đồ xong thì lôi điện thoại ra, ngập ngừng đọc tin nhắn rồi trả lời:
Dương Bác Văn
💬: Xin lỗi, ngày nay anh bận giờ mới nhắn được cho em.
Bên này, Tả Kỳ Hàm vừa cất xe vào ga - ra xong thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn gửi tới, hắn vội vã lấy điện thoại ra trả lời:
Tả Kỳ Hàm
💬: Hừ! Làm em lo quá trời, tưởng anh gặp chuyện gì không á.
Dương Bác Văn
💬: Mà giờ anh hơi mệt, hôm khác nói sau nhá?
Tả Kỳ Hàm
💬: Dạ, Bảo Bảo ngủ ngoan.💗
Cậu thả icon “💗” vào tin nhắn của hắn.
Đêm đó, cậu vắt tay lên trán mà suy nghĩ “liệu người đó có phải tên Tả Kỳ Hàm đáng yêu kia không?”
Thành phẩm của cậu vào sáng hôm sau là cặp mắt thâm quần ngang ngửa gấu trúc. Vì mãi suy nghĩ nên cậu chính thất mất ngủ.
Trần Quốc Đạt
Ể?? Nam thần của tao biến đâu mất rồi? Sao giờ lại là con gấu trúc thế kia?
Trần Quốc Đạt lên tiếng châm chọc.
Dương Bác Văn
Liên quan đến mày hả? Tại đoá hoa Cẩm Tú Cầu của mày nên tao mới thế đấy!! Còn không lo bồi thường cho Bảo Bảo ta đây đi!
Trần Quốc Đạt không quan tâm, còn thở ra được câu:
Trần Quốc Đạt
Nhắc mới nhớ, hoa của tao đâu thằng kia?
Cậu bất lực, chán chả buồn nói.
Dương Bác Văn
Hoa của mày, tao vứt ở nhà rồi.
Trần Quốc Đạt
Má, xéo về nhà lấy liền cho tao. Còn không có mơ cũng chả thấy tao giúp mày nhá!!?
Dương Bác Văn
Khi nào mày bồi thường cho tao một tô mì cay và “mát cha lát te” thì tao sẽ đưa hoa cho mày.
Comments