Tương Phùng Dưới Ánh Tàn Dương
Chương 2 – Khi thần xuống trần
(Khi trò chơi bắt đầu, không ai ngờ nó lại dài đến vậy...)
Cha mẹ nàng – Lục Tràm Dương và Thương Minh Dao – đứng im lặng nghe con gái mình nói về “lịch kiếp”.
Thương Minh Dao
Xuống trần, sẽ không nhớ gì cả.
Thương Minh Dao
'bà nói, giọng dịu nhưng mắt nghiêm '
Lục Trạm Dương
Không phép dùng thần lực. Không phép tự ý phá luật trời.
Lục Trạm Dương
*nghiêm mặt*
Lục Trạm Dương
Không được nghịch mệnh luân hồi.
Lục Trạm Dương
Không được khiến thế giới vỡ nát.
Lục Quang Ca
Vỡ là do nền yếu, không phải do tay ta.
Bên cạnh, năm người trong gia đình nàng không ai cản.
Chỉ có Đại ca Lục Uyên Hàn dò hỏi một câu:
Lục Uyên Hàn
Muội đi, là vì muốn kiểm tra thế giới… hay vì muốn hiểu bản thân?
Lục Vân Tiêu
tỷ ấy nói vậy còn chưa đủ rõ sao?
Lục Vân Tiêu
tỷ ấy chán, muốn đi chơi
Lục Quang Ca
Đáp án chính xác
Lục Quang Ca
Từ Mộ, ngươi có đi không? không muốn thì thôi, không cần đi theo ta.
Một lúc sau, hắn tới gặp cha mẹ mình
Cha mẹ của Từ Mộ – Tịch Mộ Nhiên và Từ Khuynh Dao – không hề bất ngờ.
Tịch Mộ Nhiên
Đi đi. Nhìn nó lâu như vậy, cuối cùng cũng biết chán rồi.
Từ Dao Ca
'cười khẽ' ngươi nhớ phải thay chúng ta chăm sóc Ca nhi cho tốt biết chưa
Từ Mộ
<ta mà ko quản nàng ta chắc thế giới nát luôn quá>
Hai gia đình đều gật đầu.
Và thế là, vào ngày được định, họ cùng nhau đến trước Luân Đài – nơi duy nhất nối liền cõi thần và vòng luân hồi.
Tại đó, một quyển sách lớn khắc tên hai đứa trẻ sắp sinh ra được mở ra, ánh sáng khẽ hiện lên:
Nữ: Lục Quang Ca → đầu thai làm con gái thứ tư của Lục Thành Uy và Thẩm Du Ca – võ quan cương trực, gia thế hiển hách.
Nam: Từ Mộ → đầu thai làm con trai duy nhất của Từ Vân Huy và Cố Tịnh Nghi – thừa tướng nắm quyền lục bộ.
Cả hai sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng giờ.
Ký ức sẽ phong ấn. Thần lực bị khóa. Tình cảm – để vận mệnh tự định đoạt.
Lục Quang Ca
Ngươi nhớ rõ chưa?
Từ Mộ
Sẽ không nhớ gì hết. Hỏi để làm gì?
Lục Quang Ca
Chỉ muốn nói với ngươi một câu thôi.
Lục Quang Ca
Nếu có gặp lại… đừng ghét ta giống lúc còn nhỏ
Từ Mộ không đáp. Nhưng khi ánh sáng cuốn lấy cả hai, hắn khẽ lẩm bẩm:
Từ Mộ
Ta chưa từng ghét ngươi.....kể cả lúc nhỏ
Comments