Căn phòng kín im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ trôi qua từng giây
Ánh đèn trên trần chói gắt, lạnh lẽo chiếu thẳng xuống gương mặt một cậu trai trẻ đang ngồi bất động trước bàn thẩm vấn Hoàng Đức Duy
Trước mặt cậu, một người đàn ông mặc sắc phục cảnh sát đang đứng, tay siết chặt hồ sơ vụ án, ánh mắt đăm chiêu đầy nghi hoặc Nguyễn Quang Anh đội trưởng đội trọng án, cũng là người duy nhất tin rằng… cậu không phải kẻ gi.ết người
Nguyễn Quang Anh
Nói đi
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết chuyện gì đã xảy ra hôm đó, đúng không?
Hoàng Đức Duy
//khẽ thở dài, mắt không nhìn đối phương// tôi đã kể lại hết cho các người rồi
Nguyễn Quang Anh
Câu chuyện của cậu có lỗ hổng
Nguyễn Quang Anh
Lúc chúng tôi đến hiện trường, cậu là người duy nhất ở đó
Nguyễn Quang Anh
Cậu không bị thương, không phản kháng, mà ngồi… bên cạnh x.á.c ch.ết
Hoàng Đức Duy
//cười nhạt// tôi đâu có phủ nhận điều đó
Nguyễn Quang Anh
Vậy cậu thấy gì?
Nguyễn Quang Anh
Nghe gì?
Nguyễn Quang Anh
Làm gì trước khi chúng tôi đến?
Hoàng Đức Duy
Tôi… chỉ ngồi đó thôi
Nguyễn Quang Anh
//bỗng cao giọng, đập nhẹ tay lên bàn// chỉ ngồi đó?!
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ đó là lời giải thích đủ sao?
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ im lặng là cách thoát thân tốt nhất à?
Hoàng Đức Duy
Tôi không định thoát thân
Hoàng Đức Duy
Cũng chẳng có nơi nào để đi
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết hết
Nguyễn Quang Anh
Tôi chắc chắn cậu biết
Nguyễn Quang Anh
Nhưng cậu không nói tại sao?
Nguyễn Quang Anh
Giữ im lặng thì có lợi gì cho cậu?
Hoàng Đức Duy
Chính vì tôi biết tất cả… nên tôi mới không nói
Nguyễn Quang Anh
Cậu…
Hoàng Đức Duy
Có những thứ, anh biết rồi thì chẳng thay đổi được gì
Hoàng Đức Duy
//ngả người// anh muốn sự thật, nhưng sự thật… chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn thôi
Comments