Ngân Hà Lấp Lánh [Bắp Nọc]
Anh rể
Tại bệnh viện,Ninh Thiên Hà từ từ mở mắt.
Cậu nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng, tay truyền dịch. Cơn đau nhức chạy dọc khắp cơ thể, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là cậu phải làm gì khi lưu lạc đến thế giới này?
Ninh Thiên Hà
Năm 2025 ư...lúc này mẹ của mình vẫn đang học cấp 3
Ninh Thiên Hà
Mẹ vẫn chưa gặp người đàn ông đó, vẫn còn hôn ước với chú Huy *mừng rỡ*
*Cạch*
Cánh cửa trước mắt Ninh Thiên Hà được mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm vào cậu, trên tay cầm một tờ giấy không rõ là giấy gì.
Ninh Thiên Hà
Cho hỏi...chú...
Còn chưa kịp nói dứt câu, người đàn ông ấy đã không thể kìm nén được mà tiến đến ôm chầm lấy Ninh Thiên Hà. Cậu sững sốt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra tại căn phòng bốn bức tường bao phủ này.
Ba Ngọc-Ninh Vũ
Thiên Hà, cuối cùng ba cũng tìm được con rồi.
Cha con gì? Đây chẳng phải là ông ngoại của cậu sao? Ninh Thiên Hà đầu óc rối loạn, đẩy đẩy người đàn ông đang ôm chằm lấy mình.
Ninh Thiên Hà
Ông có nhầm lẫn gì không?
Ninh Thiên Hà
Con sao có thể là con của ông được chứ
Ba Ngọc-Ninh Vũ
Năm đó do con còn quá nhỏ nên không nhớ
Ba Ngọc-Ninh Vũ
Con đúng thật là đứa con bị thất lạc của ba
Ba Ngọc-Ninh Vũ
Ba có giấy xét nghiệm ADN ở đây
Ninh Thiên Hà hoang mang tột độ, giật lấy tờ giấy xét nghiệm trên tay ông ấy.
Ninh Thiên Hà
[ Sao...sao có thể chứ, dù có quan hệ huyết thống nhưng làm sao xét nghiệm ra kết quả cha con được? Rõ ràng là ông, cháu mà.]
Ba Ngọc-Ninh Vũ
Thiên Hà, thời gian qua con đã ở đâu?
Ba Ngọc-Ninh Vũ
Có được ăn học đàng hoàng hay không?
Ba Ngọc-Ninh Vũ
Có sống tốt không?
Ninh Thiên Hà
Con...con không nhớ gì hết?
Ninh Thiên Hà nhanh trí đáp lại, chỉ có câu trả lời này mới có thể giúp cậu không bị tra hỏi nữa.
Ninh Vũ đau lòng nhìn cậu, xót xa tiếp lời:
Ba Ngọc-Ninh Vũ
Con thật sự không nhớ gì sao, một chút cũng không nhớ sao?
Ba Ngọc-Ninh Vũ
Con nghỉ ngơi đi, ba đi tìm bác sĩ đến khám cho con. *đau lòng*
Sau khi Ninh Vũ rời đi, Ninh Thiên Hà lập tức xuống giường chạy vào phòng vệ sinh. Khi nhìn thấy chính mình trong gương, cậu sững sờ.
Gương mặt này không phải của cậu,nhưng lại giống cậu đến 7-8 phần.
Một ý nghĩ mơ hồ lóe lên, cậu đã xuyên vào cơ thể người con thất lạc của ông ngoại, cũng chính là cậu của mình-Ninh Dương Thiên Hà.
Sau khi xác nhận thân phận mới của mình, Ninh Thiên Hà cảm thấy đầu óc quay cuồng, mất một lúc tâm trí mới bình ổn trở lại.Cậu ngắm nhìn gương mặt trong gương, xoa xoa cằm nhận xét.
Ninh Thiên Hà
Gương mặt này đẹp trai thật đó, nhưng không đẹp bằng mình.
Một lát sau, bác sĩ kiểm tra xong, nói vài câu với Ninh Vũ rồi rời đi.
Ninh Thiên Hà ngồi trên giường bệnh, đối diện với Ninh Vũ. Cửa phòng bệnh lại bật mở. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
Ninh Thiên Hà ngẩn ra. Cậu quay đầu lại, trước mắt là một cô gái trẻ khoảng mười bảy mười tám.
Đôi mắt sáng, làn da trắng mịn, tuy chưa trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp. Đó chính là mẹ cậu—Ninh Dương Lan Ngọc.
Chỉ có điều, đây là Ninh Dương Lan Ngọc của hai mươi ba năm trước, khi bà còn là một thiếu nữ trong sáng, chưa trải qua những đau khổ của hôn nhân.
Ninh Thiên Hà suýt nữa buột miệng gọi, nhưng kịp thời nuốt xuống.
Lan Ngọc tiến đến, ánh mắt vui mừng xen lẫn lo lắng nhìn Ninh Thiên Hà. Cô nắm lấy tay cậu, nghẹn ngào cất tiếng.
Lan Ngọc
Thiên Hà, từ nay về sau chị sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em đi lạc một lần nào nữa.
Ninh Thiên Hà nhìn cô, lòng ngổn ngang. Đây là người mẹ mà cậu yêu thương, nhưng giờ lại là chị gái của cậu theo thân phận hiện tại.
Thanh âm cậu phát ra vô cùng nhẹ nhàng, giọt nước mắt cố kìm nén khi gặp lại mẹ của mình cuối cùng cũng rơi xuống.
Lan Ngọc nhìn thấy cậu khóc đến đỏ mắt, vội vàng lấy khăn giấy ra lau nước mắt mắt cho cậu.
Mẹ Ngọc-Mai Hoa
Thiên Hà...*rưng rưng*
Ninh Thiên Hà
[Đây là bà ngoại của mình]
Ninh Thiên Hà
[Bà ngoại lúc trẻ là một mỹ nhân nha]
Ninh Thiên Hà
[Thảo nào mẹ lại đẹp như vậy]
Ninh Thiên Hà bất chợt được bao bọc bởi một cái ôm nhẹ nhàng, cậu có thể nghe rõ tiếng nức nở hạnh phục ở bên tai.
Mọi người đều vui vẻ và vỡ òa hạnh phúc khi nghĩ rằng mình đã tìm được con trai, em trai bị thất lạc. Và họ sẽ mãi mãi không biết được rằng Ninh Dương Thiên Hà thật sự đã không còn nữa rồi.
Sau khi xuất viện, Ninh Thiên Hà chính thức dọn về biệt thự Ninh gia theo sự sắp xếp của ông ngoại, hiện tại là ba của cậu.
Biệt thự Ninh gia là nơi mà kiếp trước cậu chưa từng đặt chân đến, chỉ nghe mẹ nhắc thoáng qua vài lần. Đó là nơi mẹ cậu sinh ra và lớn lên, nhưng vì tình yêu với cha, bà đã rời khỏi nơi này. Để rồi sau đó, đổi lấy một cuộc hôn nhân bất hạnh.
Bây giờ, cậu bước qua cánh cổng lớn với tư cách là “Ninh Dương Thiên Hà”.
Vừa bước vào sảnh lớn, cậu đã cảm nhận được không khí quyền quý, xa hoa. Mọi thứ đều được bài trí tinh tế, mang hơi hướng cổ điển nhưng vẫn sang trọng.
Mẹ Ngọc-Mai Hoa
Thiên Hà về rồi, có mệt không con?
Mẹ Ngọc-Mai Hoa
Mẹ đã dọn phòng cho con rồi, con cứ lên phòng nghỉ ngơi đi
Ninh Thiên Hà
Dạ...*bối rối*
Nghe theo sắp xếp của "mẹ" lên phòng, Ninh Thiên Hà đưa mắt quan sát xung quanh một vòng. Trên miệng cong lên nụ cười kì quái, bình tĩnh, khoan thai tiến đến bàn học lấy giấy bút có sẵn ra cặm cụi viết.
Ninh Thiên Hà
Phải lên kế hoạch thay đổi cuộc đời mami mới được
Ninh Thiên Hà
Như vậy hợp lý nè
Những cơn gió đầu thu se lạnh luồn qua những hàng cây bạch quả rụng lá vàng ươm. Trường THPT tư thục HS nhộn nhịp hơn bao giờ hết, học sinh cười nói rôm rả, chuẩn bị cho buổi đầu tiên của năm học mới.
Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, học sinh ùa về các phòng học. Ngô Kiến Huy đứng trước lớp 11A1, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa bước vào.
Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu sơ qua, ánh mắt học sinh dồn về phía cậu. Một vài tiếng thì thầm vang lên, nhưng Ngô Kiến Huy chẳng buồn để ý. Cậu ngồi xuống dãy cuối cùng, nơi góc khuất nhất, như thể muốn tách mình khỏi thế giới này.
GVCN 11A1
Lớp chúng ta vẫn còn một bạn mới chuyển đến
GVCN 11A1
Các em trật tự đợi bạn đến rồi chúng ta sẽ bắt đầu tiết học
Một số học sinh dạn dĩ lên tiếng đáp lại. Ngô Kiến Huy an vị trên ghế, một tay đỡ trán nhìn ra cửa sổ.
Duy Thuận
*quay xuống nhìn Huy*
Duy Thuận
Mình tên Phạm Duy Thuận
Ngô Kiến Huy nâng mắt nhìn Duy Thuận, tiếc chữ như vàng mở miệng đáp.
Duy Thuận
Bạn có vẻ hướng nội ha
Cánh cửa phòng học nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên rít lên một tiếng thu hút sự chú ý của học sinh trong lớp. Ninh Thiên Hà thở hổn hển bước vào lớp, cúi đầu với cô giáo. Ngại ngùng nói.
Ninh Thiên Hà
Xin lỗi cô, em đến trễ
GVCN 11A1
Cô giới thiệu với cả lớp, đây là bạn Ninh Dương Thiên Hà
GVCN 11A1
Các em cho một tràn vỗ tay chào đón bạn nào
Cả lớp đồng thời vỗ tay chào đón bạn học mới. Ninh Thiên Hà thì không quan tâm lắm, đôi mắt cậu lúc này đã dán chặt vào người Ngô Kiến Huy rồi.
GVCN 11A1
Được rồi, em xuống chỗ ngồi đi
Cậu hớn hở chạy đến chỗ Ngô Kiến Huy, mỉm cười với anh một cái rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Không được làm bạn cùng bàn với Ngô Kiến Huy vì bàn học là bàn đơn. Ninh Thiên Hà lúc đầu có hơi hụt hẫng, nhưng sau đó đã nhanh chóng chấp nhận và lấy lại tinh thần. Dù sao cũng ngồi gần nhau mà.
Ngô Kiến Huy
[Gương mặt của người này...hình như từng gặp qua ở đâu rồi]
Ngô Kiến Huy
Cậu và Ninh Dương Lan Ngọc có quan hệ gì?
Ninh Thiên Hà
Ninh Dương Lan Ngọc là chị của mình á *mỉm cười*
Ngô Kiến Huy
Thảo nào lại giống đến như vậy
Ninh Thiên Hà
Đều rất xinh đẹp có phải không?
Ngô Kiến Huy
*Cau mày* Ai là anh rể của cậu?
Thúy Ngân
Thật sự chưa có thông tin liên lạc hả?
Thúy Ngân
Zalo, Facebook, Instagram
Thúy Ngân
Tất cả các nền tảng xã hội đều chưa kết bạn
Thúy Ngân
Đến số điện thoại liên lạc cũng không có luôn hả
Thúy Ngân
Ôi đại tiểu thư của tôi
Thúy Ngân
Sao nàng lại thờ ơ với người ta như vậy chứ?
Lan Ngọc
Thờ ơ *nhướng mày*
Lan Ngọc
Là cậu ta thờ ơ với tao cơ mà
Lan Ngọc
Đáng lẽ ra mấy việc này phải do cậu ta chủ động
Lan Ngọc
Đằng này ngoài việc nói móc tao ra thì chẳng làm gì hết
Thúy Ngân
Không lẽ mày đã gặp được đối thủ đời mình rồi
Lan Ngọc
Đối thủ của tao còn chưa được sinh ra đâu
Giờ ra chơi, Lan Ngọc đứng ở ban công tầng hai, mắt nhìn xuống sân trường. Cô gái có đôi mắt sáng, vẻ ngoài cứng cỏi, nhưng tận sâu trong tim cũng chất chứa nhiều nỗi niềm. Cuộc sống của cô từ nhỏ đã gắn liền với hai chữ "kỳ vọng". Gia đình sắp đặt hôn ước với người con trai nhà họ Ngô – người mà cô không có chút tình cảm nào. Dường như mọi quyết định của cuộc đời cô đều bị người lớn vạch sẵn. Cô ghét điều đó, nhưng cũng chẳng thể phản kháng.
Ninh Thiên Hà
Chị ơi, chị ơi
Tiếng gọi vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Ninh Thiên Hà tay đang cầm hai hộp sữa, lon ton chạy đến bên cạnh cô . Nụ cười cậu luôn tươi rói, như ánh mặt trời giữa những ngày ảm đạm.
Ninh Thiên Hà
Chị uống đi,bổ sung năng lượng
Lan Ngọc mỉm cười ,nhận lấy hộp sữa trên tay cậu
Lan Ngọc
Đi học có vui không?
Ninh Thiên Hà
Em còn được học chung lớp với anh rể nữa mà
Lan Ngọc
Ngô Kiến Huy học cùng lớp với em
Ninh Thiên Hà
*Quay lại nhìn*
Ninh Thiên Hà
Chú...Anh rể
Ngô Kiến Huy
Đừng gọi anh rể nữa
Ngô Kiến Huy
Người ta sẽ hiểu lầm mất
Ngô Kiến Huy
*Liếc nhìn Lan Ngọc*
Lan Ngọc
Người ta sẽ hiểu lầm đó
Lan Ngọc
Cho nên em liệu mà sửa cách xưng hô lại đi
Ninh Thiên Hà
Chị *níu tay Ngọc lại*
Ninh Thiên Hà
Chị không có gì để nói với anh...Huy sao?
Ngô Kiến Huy
Tôi cũng không có gì muốn nói
Ngô Kiến Huy
Cô chủ nhiệm tìm tôi và cậu có việc
Ngô Kiến Huy
Mau đến phòng giáo viên gặp cô *kéo Thiên Hà đi*
Ninh Thiên Hà
Hai người không thể như vậy được
Lan Ngọc
*Xoay người rời đi*
Ninh Thiên Hà
[Sao chuyện lại thành ra thế này]
Buổi chiều hôm đó, khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, học sinh ào ra như đàn chim sổ lồng. Nhưng Ngô Kiến Huy lại không vội về nhà. Anh đứng lặng bên khung cửa sổ cuối dãy hành lang, ngắm nhìn bầu trời đang dần ngả màu cam nhạt.
Bỗng nhiên, một âm thanh lạ lọt vào tai ,những tiếng cười khúc khích, xen lẫn âm thanh vùng vằng giãy giụa. Ngô Kiến Huy quay đầu lại, phát hiện ở cầu thang thoát hiểm vắng người, có vài nữ sinh đang vây quanh một cô gái có dáng người nhỏ nhắn. Cô bị kéo giật tóc, đẩy vào góc tường. Một chai nước đổ ụp lên đầu cô, chất lỏng thấm ướt mái tóc và đồng phục.
Nv phụ
Nhìn nó kìa, thật thảm hại
Nv phụ
Đúng là thứ nhà nghèo ti tiện mà
Nv phụ
Khó coi chưa kìa, ai bảo mày quyến rũ bạn trai của tao
Cô gái bị bắt nạt cúi gằm mặt, hai tay siết chặt vạt áo, cố gắng nhịn nhục.
Bùi Phương Nghi
Cầu xin các người...tha cho tôi
Bùi Phương Nghi
Tôi không có quyến rũ ai hết...thật sự không quyến rũ ai hết
Ngô Kiến Huy
Có trò gì vui vậy? Có thể cho tôi tham gia không? *tiến đến*
Nhóm nữ sinh giật mình quay lại, không ai dám hó hé thêm. Một cô gái miễn cưỡng bĩu môi, nói lấp liếm vài câu rồi kéo cả bọn bỏ đi.
Cô gái bị bắt nạt ngẩng đầu nhìn Ngô Kiến Huy. Đó là một gương mặt có phần nhợt nhạt, nhưng đường nét rất thanh tú. Đôi mắt trong veo đượm buồn, long lanh như có nước. Lúc này, Ngô Kiến Huy mới nhận ra đây là cô bạn học cùng lớp với anh.
Bùi Phương Nghi
Cảm..cảm ơn
Ngô Kiến Huy không nói gì, lấy ra một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt cô
Ngô Kiến Huy
Người bạn ướt sũng rồi
Ngô Kiến Huy
Đừng để bị cảm lạnh
Bùi Phương Nghi
*Nhận lấy*
Bùi Phương Nghi
Cảm ơn...*Bối rối*
Bùi Phương Nghi
Mình...mình là Bùi Phương Nghi
Tối hôm đó, tại biệt thự Ngô gia.
Căn nhà im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ nhích từng giây.Ngô Đình Luân ngồi trong phòng khách xem tin tức, khẽ nhấp một ngụm trà rồi quay sang Ngô Kiến Huy.
Ba Huy-Ngô Đình Luân
Thời gian rảnh rỗi thì hẹn con bé ra ngoài ăn uống, xem phim
Ba Huy-Ngô Đình Luân
Đừng suốt ngày thờ ơ với người ta
Ba Huy-Ngô Đình Luân
Có phải con rất bất mãn với mối hôn ước này không?
Ngô Kiến Huy
Không có gì phải bất mãn
Ngô Kiến Huy
Dù là chuyện hôn nhân đại sự hay là cuộc đời của con...tất cả do ba sắp xếp thì đều muốn tốt cho con
Ba Huy-Ngô Đình Luân
Con hiểu được là tốt
Ba Huy-Ngô Đình Luân
Về phòng học bài đi
Ba Huy-Ngô Đình Luân
Khoan đã
Ba Huy-Ngô Đình Luân
Tối nay nhiệt độ thấp hơn mọi ngày, nhớ mặc thêm áo ấm
Nói xong,Ngô Kiến Huy xoay người trở về phòng,soạn tập, sách ra để lên bàn rồi bắt đầu làm bài tập. Làm được giữa chừng, mới miễn cưỡng lấy điện thoại ra, lại phát hiện bản thân chưa có số của Lan Ngọc.
Comments
Vy Bảo
tiếp ik
2025-07-18
0