[Allisagi/AllYoichi] Biến Đổi
Chương 2: Tiên tri
Isagi Yoichi
*Mình có dự cảm chẳng lành về việc này.*
Isagi Yoichi
*Từ vụ va chạm đó, thời tiết đột ngột trở lạnh, rồi lại đến căn bệnh mới này.*
Isagi Yoichi
*Chẳng lẽ do vụ va chạm đó à?*
Isagi Yoichi
*Làm sao lại như thế được…*
Cái lạnh và căn bệnh cứ thế kéo dài suốt 2 tuần.
Vào những ngày trời đổ tuyết, căn bệnh dường như lây lan rất nhanh.
Khối thiên thạch cũng đa được mang đi thí nghiệm nhưng vì kích thước lớn, nhà khoa học chỉ có thể lấy một phần nhỏ để nghiên cứu.
Kết quả nghiên cứu cho thấy khối thiên thạch ấy căn bản không liên quan đến căn bệnh mới phát hiện này.
Isagi Yoichi
*Virus mới à?*
Nhiệt độ trở lại bình thường, căn bệnh kia không còn dấu hiệu lây lan, người bệnh đột nhiên khoẻ mạnh.
Rạng sáng ngày 16 tháng 7.
Trên giường, Isagi cả người đầm đìa mồ hôi mặc dù cậu đã mặc quần áo thoáng nhất và đã giảm điều hoà xuống rất thấp.
Isagi Yoichi
*Cái gì thế này?*
Isagi Yoichi
//Mặt mày nhăn nhó//
Isagi Yoichi
Hết lạnh lại đến nóng, Trái Đất bị hỏng rồi à!?//Bức xúc//
Chỉ khi vươn tay với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn cậu mới biết nhiệt độ đã không còn dừng ở mức ‘nóng’.
Isagi hiện tại rất khó chịu, rõ ràng thời tiết mới quay lại bình thường ngày hôm qua, sao hôm nay lại nóng đến phát điên như thế cơ chứ!
Isagi Yoichi
Gì mà đến tận 47 độ cơ chứ!
Isagi Yoichi
Trời lạnh còn mặc quần dài đi làm được, thời tiết thế này thì đi làm kiểu gì được? Chẳng lẽ mặc quần đùi.
Isagi Yoichi
Xin nghỉ vậy, dù sao trời nóng thế này, ai mà muốn đến đó cơ chứ.
Isagi Yoichi
Con nghe. //dơ điện thoại lên//
Isagi Iyo
Yocchan à! Dạo này thời tiết chuyển biến xấu, con nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé!
Isagi Yoichi
Gì thế mẹ? Chuyển tiền cho con làm gì? Bố mẹ cứ giữ lấy mà dùng.
Isagi Iyo
Mẹ lo trời như thế này dễ khiến con bệnh, giữ lấy chút tiền mua đồ bồi bổ sức khoẻ con nhé!
Isagi Yoichi
Vâng..!//Cười mỉm//
Thế là đủ rồi, như vậy là đủ rồi, chỉ càn gia đình cậu luôn như thế, luôn vui vẻ hạnh phúc như thế là ổn rồi…
Căn bệnh mang tên A1-2057 đã chấm dứt cùng cái lạnh thế nhưng khi thời tiết đột ngột nóng lên, trên toàn thế giới lại xuất hiện thêm căn bệnh lạ khác.
Căn bệnh mang tên B1-2057.
Những người mắc bệnh sẽ bị cứng khớp, khó co duỗi sau 15 phút.
Sau 30 phút, các chi của người đó sẽ hoá đen khi gặp ánh sáng Mặt Trời.
Isagi Yoichi
*Giống như, bị thiêu cháy…*
Trước tiên là chân, tay hoá đen, sau đó sẽ lan dần đến toàn bộ cơ thể.
Khi những vết đen ấy cắm sâu vào mạch máu rồi chảy đến tim, người ấy chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Isagi Yoichi
*Mẹ ơi, cha ơi, đừng ra ngoài nhé…*
Nghĩ đến đây, khoé mắt cậu bỗng nhiên cay xè, chỉ nghỉ đến việc bố mẹ sẽ ra đi một cách đau đớn như thế thôi đã khiến cậu muốn rơi lệ.
Khi giá rét ập đến, mọi người phải chịu đau đớn đến thấu tâm can của căn bệnh A1-2057 nhưng lại chẳng có ca t-ử v-ong nào cả.
Ấy thế mà khi này, chỉ trong 1 tuần ngắn ngủi, Tokyo ghi nhận gần 60 ca t-ử v-ong.
Isagi Yoichi
*Nếu mình mắc bệnh, liệu bố mẹ có lo lắng không…?* //Nghẹn ngào//
Quần chúng
Chủ trọ: Isagi, có vẻ tâm trạng cháu đang không tốt, bà mang trái cây bố mẹ cháu gửi lên đây.
Quần chúng
Chủ trọ: Bà để ở ngoài phòng khách nhé! Chút nữa cháu nhớ cất đi đó!
Isagi Yoichi
Vâng! Bà cứ để đó đi ạ, chút nữa cháu sẽ cất!
Quần chúng
Chủ trọ: Đừng nghĩ đến mấy điều tiêu cực nữa. Cháu còn trẻ, tính tình như vậy không tốt tí nào đâu!
Isagi Yoichi
Bà cứ về phòng nghỉ ngơi đi ạ! Cháu ổn
Quần chúng
Chủ trọ: Vậy nhé…
Không giống trước đó, cái nóng ran này kéo dài tận một tháng. Một tháng nóng bức, một tháng chia ly, một tháng đau đớn.
Trong một tháng ấy, số người t-ử v-ong trong Tokyo đã lên đến hơn 500 người.
Mọi thứ đã quay lại quỹ đạo ban đầu.
Buổi tối cùng ngày, Isagi mơ thấy giấc mơ kì lạ, giống như một điềm báo.
Isagi Yoichi
Ư- //Nhăn mặt//
Trong giấc mơ, chỉ có màn đêm đen tối, không rõ lối đi, không có chỉ dẫn, không một tia sáng.
Khi cậu đang lạc lối trong đường hầm ảo mộng lại có âm thanh vang vọng.
“Khi màn đêm buông xuống, khi mọi vật đang chôn mình trong cơn mê man, bầu trời sẽ biến đổi, Mặt Trăng sẽ nhuốm màu máu, cuộc nổi loạn của dị chủng sẽ được khai màn.”
“Thất đại tội, bảy tội lỗi của loài người là căn nguyên của cuộc nổi loạn.”
“Chỉ sau một tháng, toàn bộ công trình của loài người sụp đổ . Mọi nghiên cứu, mọi phát minh trước đó của loài người dần trở nên vô dụng.”
Isagi Yoichi
*Đừng, đừng nói nữa, mọi thứ sẽ quay trở lại bình thường mà…*
“Loài người, sinh vật ích kỷ và tham lam, ngươi thử nghĩ xem? Chúng sẽ đối phó với tội lỗi của chúng như thế nào? Cậu bé?”
Isagi Yoichi
*Đang hỏi mình ư?*
“Phải, chính cậu, Isagi Yoichi.”
“Cậu nghĩ xem, khi thế giới hỗn loạn, nhưng kẻ vô dụng sẽ trốn ở đâu? Những đứa trẻ sẽ làm gì? Những kẻ thành đạt liệu có cứu được bản thân mình không?”
“Và chính ngươi, ngươi sẽ làm gì để có thế bảo vệ chính mình và người ngươi yêu thương?”
Isagi Yoichi
*Gì thế? Sao lại là tôi cơ chứ? Tôi đã làm gì cơ chứ?*
Bấy giờ chẳng còn ai đáp lại lời cậu, chỉ còn tiếng cười đùa, âm thanh hả hê, tiếng chửi bới và đủ mọi lời tạp chất trộn lẫn.”
Isagi Yoichi
//Choàng tỉnh, bật dậy//
Isagi Yoichi
*Chỉ là mơ thôi, sao lại chân thật như thế?*
Isagi Yoichi
*Giống như, lời tiên tri vậy? Có lẽ không phải đâu*
Isagi Yoichi
*Cho dù có là tiên tri, thì một mình mình làm gì thay đổi được nó cơ chứ?*
Comments