Tối hôm đó, em không ngủ được. Đầu óc lặp đi lặp lại cái hình ảnh trong phòng chiếu phim — nơi Quang Hùng vừa nói chuyện với không khí, vừa biến đổi sắc mặt từng phút. Đôi mắt kia có ít nhất hai người bên trong. Có thể ba.
Thành An gửi cho em một tin nhắn duy nhất, chỉ gồm:
Đặng Thành An| cậu
Sợ chưa? Mới là tầng ngoài thôi đó
---
Sáng thứ hai.
Em đến lớp sớm, bàn của em có ai đó đã ngồi. Không phải bạn cùng bàn.
Hắn. Đức Duy.
Ngồi gác chân, đeo găng tay, xịt thứ gì đó có mùi cồn mạnh lên tay nắm ghế.
Em đứng yên.
Nguyễn Quang Anh| em
Chỗ tôi.
em nói nhỏ
Hắn nhìn em. Không cãi. Không đứng dậy. Chỉ chạm tay lên mặt bàn, rồi chỉ xuống dưới chân bàn – nơi có một "bức ảnh" đã được dán ngược xuống gầm bàn bằng băng keo y tế.
Em cúi xuống.
Là ảnh em. Đứng cạnh dãy phòng kho, hôm bị hắn chặn lại. Em không nhớ có ai chụp.
Nguyễn Quang Anh| em
Cái gì đây?
em hỏi
Hoàng Đức Duy| hắn
là vị trí.
hắn nói
Hắn rút từ cặp ra một bản sơ đồ trường. Có đánh dấu bằng ký hiệu đỏ hình tròn.
Hoàng Đức Duy| hắn
Tôi theo dõi chuyển động của cậu từ đầu năm học đến giờ.
Hoàng Đức Duy| hắn
Cậu lệch khỏi lộ trình bốn lần
Hoàng Đức Duy| hắn
Và lần thứ năm, cậu sẽ bị đặt lại vị trí.
---
Em đứng lùi ra, bàn tay bấu lấy quai cặp. Nhưng hắn không quan tâm.
Chỉ lấy một miếng gạc, lau chỗ em vừa chạm vào cạnh bàn
Hoàng Đức Duy| hắn
Cậu luôn bốc đồng, không tính toán. Thành An thì chơi.
Hoàng Đức Duy| hắn
Quang Hùng thì rối loạn.
Hoàng Đức Duy| hắn
Nhưng cậu mới là người nguy hiểm nhất.
Hoàng Đức Duy| hắn
...
Hoàng Đức Duy| hắn
Vì cậu không biết mình là ai, và người như thế... dễ bị điều khiển hơn tất cả.
---
Giờ ra chơi, em bị giữ lại trong lớp. Thành An không nói vì sao.
Thành An ngồi lên bàn em, mở camera ra tua nhanh
Đặng Thành An| cậu
Em quay được đoạn kia rồi. Vết cào trên tường còn mới lắm.
Đặng Thành An| cậu
Móng dài, sắc, sâu gần đến lớp vữa trong.
Em im lặng. Cậu không cười như thường. Chỉ ngồi gần lại.
Đặng Thành An| cậu
Anh có biết vì sao mấy người kia để ý anh không?
Đặng Thành An| cậu
Tại vì... "anh không có gì"
Đặng Thành An| cậu
Không quá đặc biệt. Không quá điên. Không quá ngụy trang.
Đặng Thành An| cậu
Anh giống một cái hộp trống, và ai cũng muốn nhét thứ gì đó vào.
Thành An cầm tay em lên, nhìn một lúc.
Đặng Thành An| cậu
Ngón tay anh run. Nhưng vẫn cố cứng. Đáng thương ghê.
---
Khi em đứng dậy bỏ đi, cậu gọi với theo:
Đặng Thành An| cậu
Anh biết không… nếu đến cuối cùng, mọi người đều phát điên cả…
Đặng Thành An| cậu
thì anh sẽ là người nhớ hết.
Đặng Thành An| cậu
Và đó là hình phạt dã man nhất.
---
Tối hôm đó, em thấy một vết cào mới ngay trên trần phòng ngủ. Không phải tường, không phải cửa.
Mái nhà đóng thạch cao, đáng lẽ không ai với tới.
Nhưng vết cào đó... chính xác năm móng.
Không rộng. Không dài. Nhưng sâu. Còn dính đất.
---
Khi em mở cửa tủ để lấy áo đồng phục cho ngày hôm sau, một tờ giấy rơi ra
Không mực. Không chữ. Chỉ có dấu vân tay dính cồn y tế in hằn ở giữa. Gần như vô hình nếu không nhìn nghiêng.
---
Ở giữa tờ giấy, có một câu duy nhất được gạch bằng móng tay:
Comments
✨Gọi tớ là Nà Ní🎀
Rồi là “em” hay “cậu” nào??
2025-07-20
0
✨Gọi tớ là Nà Ní🎀
Đọc câu này xog…mất điện 👽
2025-07-20
0
cunn
cậu*
2025-07-20
0