[KuroxKira] Ký Ức Sao Mệnh
Chap 3: Lời gọi của duyên trời
3 Ngày trước sinh nhật của Kira
Căn bếp nhỏ lẵng lẽ, chỉ có tiếng cười vang của đôi vợ chồng và thằng anh họ đang khoe chiếc áo hàng hiệu mới.
vợ bác 2
//nhấp ngụm canh//
vợ bác 2
Tuần này Kyee đứng trong top 5 của lớp đó, hay là cho nó đi trung tâm thương mại đi anh.
Kyee
Đi đi đi! Con thích khu có chỗ chơi game cơ//hớn hở//
bác 2
Ừ ừ, dù sao Kyee đã vất vả cả tuần rồi, đáng khen lắm!
Thực ra là do Kyee uy hiếp và bắt nạt bạn cùng bàn, ép cho cậu ta chép bài.
Kyee
Bộ mô hình SMP cả lớp con đứa nào cũng có hết rồi!
Kyee
Còn cả cái áo phù thủy nữa!
bác 2
Rồi rồi, chiều theo ý con
bác 2
Mà này, cho cả thằng kira đi luôn, xách đồ cho mẹ mày.
Kyee
Cho nó đi theo làm gì chứ, chỉ tổ xấu mặt // hờ hững//
vợ bác 2
Mà thôi, cho nó đi theo cũng được. Thiếu người vác đồ
Kira lặng lẽ gắp thêm miếng rau, tủi thân cúi đầu
Trong túi áo cậu, lá thư ánh vàng khẽ nhấp nháy như mảnh ấm áp cuối cùng còn sót lại trong bữa cơm lạnh nhạt.
Kira ngồi trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ..mờ nhạt và lạnh lẽo như tâm trạng của cậu
Kira
//lén rút lá thư ra//
Kira
"Làm sao..Mà mày quay về được? "
Kira
"Rốt cuộc..Học viện Eltherion là nơi như thế nào?"
Kira lặng người ngắm nhìn bầu trời đêm
Kira
Nếu đó là nơi,có thể thay đổi cuộc đời mình..
Kira
Làm ơn hãy cứu vớt tui đi
Lá thư trong tay cậu rực sáng lên trong chốc lát, như đang đáp lại lời nguyện cầu nhỏ nhoi đó.
3 ngày sau, sinh nhật Kira
Không khí vô cùng náo nhiệt, đèn sáng lung linh, tiếng người nói chuyện, trẻ con cười đùa vang khắp các tầng trung tâm.
Kira
//rụt rè đi theo sau//
Kira
//tay xách đủ thứ túi lớn túi nhỏ//
vợ bác 2
Cầm cho cẩn thận, mày mà làm rớt thì tối nay nhịn đói nghe chưa?
Kyee
Trông mày thảm hại thật đó, sao không đi làm khuân vác đi?
Kyee
Đồ không có cha mẹ //mỉa mai//
Kira
*Không sao hết, mình chỉ cần nhẫn nhịn xíu nữa thôi..*
Kira
*Dume..cơ mà trông thằng đó thật chướng mắt*
Kyee
//trèo lên bức tường leo núi điện tử//
Kyee
Nhìn đây nè,Kira //huênh hoang//
Kyee
Mày có dám chơi trò này như tao không. Chắc chỉ dám nhìn thôi chứ gì?
Tiếng kim loại nứt gãy vang lên.Dây bảo hộ cũng lỏng ra, anh ta trượt chân
vợ bác 2
Kyee..! Trời ơi //hoảng loạn//
Đám đông la hét, không ai kịp phản ứng
Kira
"Không được.." //lao đến//
Trong khoảng khắc đó, thời gian như chậm lại.
Một thứ gì đó bùng nổ lên trong lồng ngực của Kira
Từ tay cậu, xuất hiện một vòng sáng màu xanh rực lên, hóa thành một lớp gió nâng đỡ.
Kyee rơi xuống.. nhưng được luồng gió nhẹ nhàng hạ xuống sàn.Không hề bị thương.
Ông Babaril
Cậu bé đó, vừa làm gì thế ?
nv nam
Đó..là phép thuật đúng không?
nv nam
Nó cứu người bằng tay không à..?
vợ bác 2
Mày..Mày vừa làm gì đấy Kira
vợ bác 2
Mày định giết con tao rồi khoe khoang à?
vợ bác 2
Để bêu xấu gia đình tao sao? //hét lên//
Cậu nhìn tay mình, ánh sáng đó đã biến mất, nhưng lòng bàn tay vẫn còn nóng rực.
Kira
Cháu..cháu chỉ muốn cứu a-anh thôi //giọng run run//
Kyee
//rụt cổ né tránh ánh mắt mọi người//
Kyee
Tao..Tao không cần mày cứu..!
Những lời nói phũ phàng ấy như lưỡi dao sắc, xé toặc trái tim nhỏ bé của kira.
Kira
Phép thuật? Mình thực sự sử dụng được phép thuật sao..
Kira
Rõ ràng mình chỉ muốn giúp bọn họ..sao lại bị trách mắng?
Kira
Thật bất công.. //thở nặng nề//
Kira
Mình đã cố gắng làm mọi thứ thật tốt rồi mà.. //'rưng rưng//
Kira
Sao chẳng ai tin, chẳng ai hiểu mình hết...
Kira
Sinh nhật của mình, bọn họ thậm chí còn không để tâm tới
Kira
Họ chỉ luôn coi mình là một gánh nặng.
Kira
Phải làm sao đây...Thật sự không muốn sống thế này nữa //giãy đành đạch//
Đột nhiên, một luồng sáng nhẹ lấp lánh như bụi sao xuất hiện giữa phòng.
Nó từ từ xoáy thành một chiếc cổng, phát ra áng sáng mờ ảo
Ảnh minh họa 🙆♀️
cre: pinterest
Từ trong cánh cổng, 2 bóng người bước ra, chậm rãi nhưng đầy khí chất.
Comments