( Ninh Dương Story ) Ta Yêu Em!
No 3.
Hai anh em lặng lẽ rời khỏi nhà bằng cửa sau. Thành phố về đêm yên ả lạ lùng. Có tiếng gió và đèn đường vàng ấm áp
Anh hai đưa em ra một chiếc cầu vắng người, bên dưới là dòng sông đen lấp lánh ánh đèn đường. Anh mở hộp bánh ra, hơi nóng nghi ngút hoà vào không khí se lạnh
Hiệp
Bánh trứng phô mai đấy!
Hiệp
Anh nhớ anh có mua cho em một lần rồi.
Em cầm lấy hộp bánh mà gật đầu lia lịa. Cắn một miếng, nóng và ngọt. Mùi thơm và miếng bánh làm bụng cậu ấm lên.
Tùng Dương
Ưm...ngon quáa!
Hiệp
Anh mua em lúc 5 tuổi
Hiệp
Xong bị phỏng tay vì nóng
Tùng Dương
Lúc đó em có chút xíu...
Hiệp
Bây giờ vẫn nhỏ mà... // xoa đầu em //
Hiệp
// lấy điện thoại ra //
Hiệp
Tạo dáng coi, anh chụp làm bằng chứng dụ được học sinh ngoan trốn nhà đi ăn!
Tùng Dương
Đừng mà.. // che mặt //
Hiệp
Không có gì phải sợ...
Hiệp
Không cười là anh chọc lét đó...
Tùng Dương
Đừng mà!!! // cười khúc khích //
Tiếng cười vang lên trong đêm, một âm thanh tưởng như đã không còn. Anh cười theo, mắt cong cong, gió lùa vào tóc anh và cả áo em.
Lúc rời cây cầu, em lại níu lấy tay áo anh
Tùng Dương
Em không muốn về nhà...
Hiệp
Vậy để anh dẫn em lên chỗ này.
Là một ngọn đồi nhỏ ngoại thành, từ đây có thể thấy toàn bộ ánh đèn lấp lánh của thành phố về đêm.
Hai anh em đứng trên bãi cỏ xanh, gió thổi nhẹ. Một lúc sau, Dương lên tiếng
Tùng Dương
Nếu này mà là mơ á...
Tùng Dương
Thì em chẳng muốn tỉnh lại đâu!
Hiệp
Còn lại để anh hai của em lo!
Hai anh em về nhà đã nửa đêm, chỉ còn ánh đèn từ phòng khách. Ba ngủ gục trên sofa, tivi còn bật nhỏ, mẹ thì không thấy đâu, chắc đã vào phòng.
Dương nín thở, rón rén bước theo anh như hai đứa nhỏ lén lút đi ăn vụn vậy. Lên đến phòng, mới bật đèn lên, mặt Dương đã tái mét...
Tùng Dương
Ch.ết rồi hai ơi...
Tùng Dương
Em chưa làm xong bài tập...
Tùng Dương
Mai mẹ mà biết...
Tùng Dương
Là mẹ gi.ết em luôn đó...!
Hiệp
// bước lại, nhíu mày //
Tùng Dương
// gật đầu lia lịa //
Anh chẳng nói gì thêm, kéo ghế xuống ngồi bên cạnh, chống cằm mà nhìn Dương.
Tùng Dương
Anh biết làm hả?
Hiệp
Em tưởng anh ngu lắm hả?
Hiệp
Anh học sinh giỏi toàn diện đấy!
Hiệp
Không tin thì thôi, mai mẹ mà -
Khi bài cuối đã làm xong, đồng hồ đã chỉ hơn 1 giờ sáng. Em duỗi người, mỏi nhừ đi.
Hiệp
Anh về phòng đây, ngủ sớm đi!
Dương gật đầu, đứng lên tiễn hai ra cửa. Cánh cửa vừa khép lại, trở nên lập tức im ắng đến chỉ nghe được tiếng đồng hồ chạy
Em chẳng vội tắt đèn, em ngồi xuống bàn học, kéo ngăn tủ dưới cùng, lôi ra một cuốn sổ nhỏ bìa nâu. Hơi mùi mốc vì nước mắt làm ẩm trang giấy.
Tùng Dương
" Hôm nay vui nhất! "
Tùng Dương
" Anh hai đưa em đi ăn, đi dạo đủ nơi... "
Tùng Dương
" Em vui lắm, em tưởng mình quên mất tiếng cười của mình rồi... "
Tùng Dương
" Anh luôn che chắn cho em khi mẹ mắng, đánh em... "
Em ngẩn đầu, nhìn trần nhà một lúc ngăn không cho nước mắt chảy xuống rồi tiếp tục viết
Tùng Dương
" Em cám ơn hai..."
Tùng Dương
" Nếu không có hai, không biết giờ em còn sống không nữa..."
Tùng Dương
" Hai là lý do duy nhất làm em ở lại. "
Tắt đèn, em lên giường nằm, hôm nay không giống như mọi bữa, lòng em chợt cảm thấy vui, hạnh phúc hơn.
Hân Hạt Nhài 🫶
off hơi lâu
Hân Hạt Nhài 🫶
Cả nhà ngụ ngonn
Comments