Cứ thế, tôi về nước. Tới sân bay, cậu Anh Đông và cô Nghệ Như đã chờ sẵn, còn có anh trai Mạc Anh Quân của tôi nữa.
Cô Nghệ Như chuẩn bị sẵn hoa cho mẹ và tôi.
- Chị dâu, chào mừng hai người về nhà!
Cậu tôi nheo mắt cười với tôi, và chào mẹ tôi một tiếng. Dù cậu nói nhỏ nhưng tôi vẫn hóng hớt được.
- Bay đường dài có mệt lắm không chị? Lần sau báo trước em một câu, em sẽ chuẩn bị máy bay riêng cho chị.
Tôi tròn mắt nhìn anh trai mà chất vấn.
- Anh ơi, nhà mình không nghèo đâu. Anh biết chưa? Cậu chúng ta có máy bay riêng đó. Quá đã!!!
Các bạn biết cái cảm giác của tôi không, hơn cả trúng số vạn lần luôn ấy. Sự phấn khích của tôi lập tức bị mẹ dội cho gáo nước lạnh.
- Không cần thiết, Dao Anh chưa làm gì to tát nên chưa cần cho nó hưởng tiện nghi quá đâu.
Ai nấy đều nhìn tôi cười, còn tôi hơi ngại. Chắc mọi người đã biết vụ tôi lên đồn rồi. Tôi gỡ gạc chút thể diện với anh trai.
- Em biết mọi người quý em lắm, ra tận đây đón em cơ mà.
Anh trai bật cười xoa đầu tôi.
- Ờ, cũng quý. Nhưng em tuổi gì mà muốn cả cậu cả cô ra đón mình chứ. Họ là vì mẹ đấy, bằng không chỉ có anh tới rước em về thôi.
Tôi xìu mặt xuống, rồi lẽo đẽo theo người lớn ra xe. Mẹ tôi đi đầu tiên- vừa đi vừa nói gì đó với cậu Anh Đông, rồi nghiêm túc dặn dò gì đó với cô Nghệ Như. Họ gật đầu và cung kính, bao lâu nay vẫn vậy. Nhưng từ khi nãy biết cậu tôi có máy bay riêng, tự nhiên tôi không thể nhìn mẹ tôi một cách bình thường nữa.
Tôi qua thăm ông bà ngoại. Từ nhỏ, mỗi khi nghỉ hè tôi đều được mẹ cho về nước. Vì chưa tới nhà ai khác bao giờ nên tôi nghĩ nhà ai cũng giống nhà ông bà mình.
Vẫn là từ khi biết cậu tôi có máy bay riêng, tôi không thể nhìn nhà ông bà một cách bình thường nữa. Sao tôi lại từng nghĩ một biệt phủ khu trung tâm đất vàng, có vườn cây có ao cá lại là một nhà nghèo làm nông được chứ. Chắc tại tôi ở Châu Âu từ bé, quen với những toà nhà và căn hộ hiện đại hơn. Hóa ra bố mẹ tôi không nghèo, cậu tôi giàu, ông bà thì siêu giàu.
Cho tới khi đi trên đường, anh tôi chỉ vào căn biệt thự dát vàng xa xa và nói:
- Tạm thời em ở đây. Nhà này bố mẹ ít dùng.
Tôi- quê tới tận giây phút cuối cùng.
- Tạm? Ít dùng? …. Anh biết khi nào vậy? Sao anh không nói cho em biết, làm em tưởng nhà mình nghèo tới nỗi tiết kiệm sưu tầm cả mã giảm giá siêu thị.
- Thì bố mẹ không cho anh nói. Anh cũng không khá hơn em đâu. Mà sưu tầm mã giảm giá đâu có gì xấu chứ.
- Em có nói xấu đâu. Nhưng thôi, tốt rồi, nhà mình không nghèo hihi. Mà sao mẹ không về cùng chúng ta?
- Mẹ còn bận việc. Em tưởng mẹ chỉ đưa em về là xong sao? Mẹ còn tranh thủ xử lý nhiều việc khác. Mẹ chúng ta đáng gờm hơn chúng ta nghĩ đó. Dần dần em sẽ hiểu thôi.
….
Khi cánh cổng mở ra, có hai con chó Doberman lớn sủa inh ỏi. Chúng nhìn tôi chằm chằm và dữ tợn, cổ mỗi con còn có một vòng kim loại giống vàng.
Anh trai tôi ra hiệu cho chúng im lặng. Và chúng quả nhiên thấy anh nắm tay tôi vào nhà thì hết sủa nhưng vẫn nhìn không ngớt. Ánh mắt phán xét, thăm dò.
Tôi quay lại nhìn rồi hỏi anh trai.
- Anh ơi, cổ chúng đeo vàng thật hả?
Tôi chấp niệm với việc cậu mình có máy bay riêng, nên giờ thấy chó đeo vòng cổ cũng không thể nghĩ là vàng giả nữa. Sự giàu có ập đến khiến tôi nghĩ mọi thứ đều rất luxury 🥲
- Ừ! Cậu Anh Đông từng nói như vậy quá phô trương. Anh cũng thấy hơi lố, nhưng nhìn lâu cũng quen.
Một giây thôi, tôi thấy mình không bằng cả con chó mà thốt lên.
- Em còn chả có nổi một món đồ trang sức bằng vàng. Bất công, quá bất cônggggg!!!
Updated 61 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Ấy ấy sao lại phũ thế, mọi người cứ để cô gái nhỏ lên mây và sung sướng nhiều chút đi chớ. Vốn nghĩ bản thân chỉ là lọ lem, đùng cái là công chúa cành vàng lá ngọc là cô chiêu chất hơn nước cất chứ đùa đâu/Chuckle/ Trúng số độc đắc cũng ko bằng/Facepalm/
2025-07-19
12
Minh Minh
giới tài phiệt cũng vui nhỉ, ừ thì truyện nhưng nó cũng đời mà, giàu có tiền để cho vui vậy đó
2025-07-18
7
Thương Nguyễn 💕💞
ôi thế là gia đình mình giàu thật /Facepalm//Facepalm//Facepalm/
2025-07-19
2