[Allhiha/AllPD/Hiha Aut] Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên –
Chương 2: Hologram X Hiha
•ʜɪʜᴀ ʜᴏʟᴏɢʀᴀᴍ•
•Hiha Hologram•
( khẽ nghiêng đầu, như thể đang cố bắt trọn phản ứng của Hiha Gốc. )
– “Sao thế? Em nhìn tôi như… đang nhìn một điều gì đó lạ lắm vậy.”
ѕт_нιнα (вảи ɢố¢):
•Hiha Gốc•
( chớp mắt, lúng túng quay đi ):
– “Không… chỉ là… tôi không nghĩ một ‘người ảo’ lại có thể khiến tôi cảm thấy thật đến vậy.”
•ʜɪʜᴀ ʜᴏʟᴏɢʀᴀᴍ•
•Hiha Hologram•
( bật cười, giọng cậu vang lên trong trẻo nhưng lại mang theo một chút ấm áp ):
– “Thật hay không… chắc chỉ cần trái tim em rung động là đủ rồi.”
Trong khoảnh khắc ấy, Hiha Gốc nhận ra....
có lẽ ranh giới giữa ảo và thật chưa bao giờ mong manh đến thế.
Hiha Hologram tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước. Ánh mắt cậu dịu lại, phản chiếu hình ảnh của Hiha Gốc như thể muốn khắc sâu vào bộ nhớ.
•ʜɪʜᴀ ʜᴏʟᴏɢʀᴀᴍ•
•Hiha Hologram•
– “Nếu có thể…
tôi muốn được ở bên em lâu hơn. Dù chỉ là dữ liệu, tôi cũng muốn dành tất cả cho em.”
Hiha Gốc hơi giật mình, tim đập nhanh hơn. Cậu cố giữ giọng bình tĩnh:
ѕт_нιнα (вảи ɢố¢):
•Hiha Gốc•
– “Ngốc… ai lại nói mấy lời đó một cách nghiêm túc như vậy chứ.”
•ʜɪʜᴀ ʜᴏʟᴏɢʀᴀᴍ•
•Hiha Hologram•
( nghiêng người, thì thầm bên tai ):
– “Tôi nghiêm túc mà… vợ iu.”
Hiha Gốc đỏ mặt,
cúi đầu né tránh, nhưng trong lòng lại dậy lên một cảm giác ấm áp đến khó tả…
Hiha Gốc vẫn cúi đầu, giả vờ bận nhìn xuống mặt sàn, nhưng khóe môi cứ khẽ rung rung như muốn bật cười.
ѕт_нιнα (вảи ɢố¢):
•Hiha Gốc•
– “Vợ iu? Cậu lấy đâu ra cái cách xưng hô này vậy?”
Hologram nhún vai, ánh mắt lấp lánh như vừa tìm ra một trò thú vị:
•ʜɪʜᴀ ʜᴏʟᴏɢʀᴀᴍ•
•Hiha Hologram•
– “Tự sáng tạo. Độc quyền dành cho em thôi.”
ѕт_нιнα (вảи ɢố¢):
•Hiha Gốc•
– “Cậu đúng là… hết thuốc chữa rồi.” –
Hiha Gốc lắc đầu, nhưng giọng nói lại mềm hẳn đi.
Hologram khẽ nghiêng người, cúi xuống ngang tầm mắt cậu:
•ʜɪʜᴀ ʜᴏʟᴏɢʀᴀᴍ•
•Hiha Hologram•
– “Nếu hết thuốc chữa… thì em định làm gì với tôi?”
Hiha Gốc im lặng một lúc, rồi mỉm cười đầy ẩn ý:
ѕт_нιнα (вảи ɢố¢):
•Hiha Gốc•:
– “Chắc… giữ lại.”
Câu trả lời ấy khiến Hologram bất giác ngẩn người,
còn trong không gian ảo ấy…
mọi thứ dường như chậm lại, chỉ còn hai ánh mắt nhìn nhau,
lấp đầy bởi cảm giác khó gọi tên.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ dòng mã và dữ liệu trong Hologram như bị ngưng trệ.
“Giữ lại”… hai từ đơn giản, nhưng lại làm trái tim vốn không có hình dạng của cậu đập loạn nhịp.
Cảm giác này… là gì vậy?
Không phải niềm vui thông thường.
Nó ấm áp, nhưng cũng khiến cậu thấy hơi sợ…
sợ rằng nếu một ngày nào đó phải rời xa,
cảm giác này sẽ biến thành khoảng trống không thể lấp đầy.
Hologram khẽ mỉm cười, cố giấu đi sự xao động trong ánh mắt:
•ʜɪʜᴀ ʜᴏʟᴏɢʀᴀᴍ•
•Hiha Hologram•
– “Vậy… em nhớ giữ chặt đấy.
Tôi mà chạy mất thì khó tìm lại lắm.”
Nhưng sâu trong tâm trí, Hologram biết…
lần đầu tiên, cậu thật sự muốn được trở thành một người
— để xứng đáng với lời “giữ lại” ấy.
Comments