[Thế Vĩ X Cường Bạch]-[Vĩ Cường]-[Bạch Quang Vĩ Niên] Góc Nhỏ Cuối Ngày...
Chương 1: Đừng khóc nữa
Hôm đó, mưa phùn lất phất nơi thành phố xa hoa
Ở căn phòng nhỏ trên tầng cao, nơi có hướng nhìn ra thành phố đêm khi lên đèn, một chàng trai chừng 25 tuổi đang nhấp môi tách cà phê sữa nóng còn khói mờ, mắt anh lờ đờ nhìn ra khung cửa sổ lớn
Anh đăm chiêu, ngẫm nghĩ về cuộc sống, nhìn những toà nhà lộng lẫy trước mắt, anh lại chẳng có phản ứng vì đã quen thuộc
Chợt, cơn đói nhẹ kéo đến, miệng mồm cũng thèm gì đó ngọt ngọt, anh liền quyết định xuống cửa hàng tiện lợi mua gì đó nhâm nhi
Đặt tách cà phê lên bàn kính, anh khoác vội chiếc áo hoodie trắng ra đường
Xuống tới trước cửa chung cư, cách đó 3-4 mét, ngay chiếc ghế đá anh hay ngồi mỗi chiều, giờ có bóng dáng ai đó đang ngồi lại trầm ngâm
Cảm nhận thấy có gì đó không ổn, anh khẽ bước tới, người đó cúi gằm mặt
Anh khẽ cúi xuống, hỏi nhẹ
Bạch Hồng Cường
Cậu...ổn chứ?
Nó đang u sầu, nghe giọng nói lạ nhưng êm bên tai sao không khỏi giật thót cho được
Nó chỉ ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt người đứng đối diện
Anh thấy cậu trai này mắt đỏ hoe, hàng mi đọng nước rũ xuống, trời tối nhưng có ánh đèn phớt ngang, đủ để thấy cái mũi đỏ đỏ, trông như đứa trẻ lạc mẹ vậy
Lê Bin Thế Vĩ
Tôi...không sao.../quẹt nước mắt/
Bạch Hồng Cường
Ừm, nhưng thôi trễ rồi cậu về đi, ở ngoài này lạnh lắm
Lê Bin Thế Vĩ
Anh không cần lo cho tôi đâu
Bạch Hồng Cường
Ừ, tôi chỉ nhắc thôi, trời cũng lạnh, ở ngoài đây chỉ có mắc bệnh
Lê Bin Thế Vĩ
Chứ chẳng phải anh cũng ở ngoài à?
Bạch Hồng Cường
Ra ngoài chút rồi về thôi
Lê Bin Thế Vĩ
Ừ, thế anh đi đi
Lê Bin Thế Vĩ
Cảm ơn đã hỏi thăm tôi
Bạch Hồng Cường
Ừm /quay đi/
Nó chỉ lẳng lặng dõi theo bóng lưng người con trai kia đi xa dần
Rồi nó đứng dậy, đi theo ngay sau anh
Nó chỉ đi vào, mua một cái bánh ngọt và chai nước lọc, anh thì mua cả đống đồ ăn vặt, thấy nó, anh không khỏi tò mò mà chạy lại hỏi
Bạch Hồng Cường
Cậu cũng đi mua bánh sao?
Lê Bin Thế Vĩ
Ừm, ăn cho đỡ buồn
Anh tay khệ nệ xách đồ ăn, nước uống, nó đang bóc bánh ra, nhìn mà phì cười
Lê Bin Thế Vĩ
Có xách được không?
Lê Bin Thế Vĩ
Hay để tôi hỗ trợ?
Bạch Hồng Cường
Xuỳ...không cần cậu quan tâm
Bạch Hồng Cường
Tôi về nhà đây/bỏ đi/
Bạch Hồng Cường
/khựng lại/ À...đừng khóc nữa
Bạch Hồng Cường
/quay đầu lại/ Cậu cười nhìn đẹp hơn đó
Lê Bin Thế Vĩ
Tôi biết rồi...
Rồi anh bước đi, không quay lại, nó thì chỉ ăn cái bánh trên tay, xong xuôi, nó đi bộ về phòng của mình, ngồi thẫn thờ về câu nói của anh....
author
Đoạn đầu ai đọc bộ trước sẽ thấy quen quen hihi
author
Em định viết bộ đó nhưng kiểu tóm tắt, nhưng mà có idea khác nên em viết luôn
author
Cảm ơn mọi người đã đọccc
Comments