Bông Tuyết Trắng Và Ánh Trăng Vàng
Ác mộng dưới trăng tuyết
Trên những sườn núi cao vời vợi, từng bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống như lời thì thầm của cái chết. Mỗi hơi thở đều đóng băng trong không khí, khiến cả thế giới trở nên im lặng và u mê.
Vùng đất mà gia đình Sakurako – cùng với những người sống sót sau vụ tàn sát ở quê cũ – đã chọn làm nơi trú ẩn, giờ đây chỉ còn là một ngôi làng nhỏ nằm lặng thinh giữa đại ngàn trắng xóa.
Hinagiku Sakurako
//nhìn lên bầu trời//
Hinagiku Sakurako
"Cũng đã 3 năm r thì phải"
Hinagiku Sakurako
//đưa tay hứng những bông tuyết//
Hinagiku Sakurako
"Thật đẹp...và lạnh lẽo..."
3 năm qua thật ko uổng công. Cô đã học cách sinh tồn giữa băng giá: chẻ củi, gánh nước, trồng rau trong nhà kính, và luyện thanh kiếm cũ của cha vào mỗi đêm khi mọi người đã ngủ.
Trong ánh mắt cô, chẳng còn lấp lánh niềm hy vọng nào – chỉ có sự im lặng, lạnh lẽo, và một sự trống rỗng mà không ai thấu hiểu.
Trăng tròn như con mắt của thần chết treo lơ lửng trên bầu trời. Gió rít qua khe đá, tuyết bay như lưỡi dao. Lũ chó trong làng đồng loạt tru lên – một âm thanh dài, dồn dập, không rõ vì sợ hãi hay cảnh báo điều gì đang tới gần.
Hinagiku Sakurako
//giật mình tỉnh giấc//
Hinagiku Sakurako
"Sao lũ chó lại tru lên hết vậy?"
Hinagiku Sakurako
"Ko lẽ có chuyện j rồi chăng?"
Hinagiku Sakurako
"Mà sao lần này...mih lại thấy lạnh hơn mấy lần trc?"
Hinagiku Sakurako
//dỏng tai nghe ngóng//
Hinagiku Sakurako
"Có tiếng khóc"
Hinagiku Sakurako
"Một bé gái đang khóc sao?"
Hinagiku Sakurako
//khẽ đứng dậy//
Trưởng làng
Cháu đi đâu thế Sakurako?
Hinagiku Sakurako
Ông tỉnh r ạ?
Trưởng làng
Ta nghe thấy tiếng động ngay bên cạnh nên tỉnh ngủ
Hinagiku Sakurako
Ông có nghe thấy j ko?
Trưởng làng
Nghe thấy j cơ?
Hinagiku Sakurako
Lúc nãy cháu nghe thấy tiếng lũ chó trong làng mih cứ tru lên, lại còn khá lâu nx
Hinagiku Sakurako
Và...cháu còn nghe thấy tiếng bé gái khóc
Trưởng làng
Chắc là lũ chó thấy bé gái nên tru đấy thôi
Hinagiku Sakurako
Cháu ko nghĩ thế đâu. Nhất định là đã có chuyện j đó xảy ra
Hinagiku Sakurako
//đi ra ngoài//
Trưởng làng
Ở trong nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.
Hinagiku Sakurako
Ông đợi cháu ở nhà, lát cháu về
Cô bước ra khỏi căn chòi gỗ nhỏ của mình, mắt nheo lại giữa bão tuyết. Tuyết phủ dày, dày đến mức ngay cả những ngọn đèn dầu leo lét trong làng cũng không nhìn thấy rõ nữa.
Hinagiku Sakurako
"Mùi...mùi máu!"
Sakurako lao về phía trung tâm làng, nơi tiếng khóc càng lúc càng gần. Nhưng trước mắt cô... chỉ còn lại những vệt máu đỏ rực vẽ ngoằn ngoèo trên nền tuyết trắng, như những bức tranh của ác quỷ.
Hinagiku Sakurako
Ch-Chuyện j đã xảy ra thế này? //run rẩy//
Cô nhìn thấy thi thể đầu tiên – là bác Gennosuke, người già nhất làng, bị đóng băng trong tư thế quỳ lạy, đôi mắt trợn tròn, toàn thân phủ băng và máu khô. Kế đó là từng người, từng người một – nằm ngổn ngang, cơ thể đông cứng như búp bê băng vỡ vụn.
Hinagiku Sakurako
Aaaaaaaa!!!
Cô thét lên một tiếng kinh hoàng.
Trưởng làng
Sakurako, sao thế? //chạy đến//
Trưởng làng
//nhìn thấy xác ng trong làng//
Hinagiku Sakurako
Ông ơi, tỉnh dậy đi ông! Ông ơi! //lay người//
Từ làn sương mù của tuyết, một bóng trắng cao lớn lặng lẽ hiện ra. Nó mặc một tấm áo kimono cũ kỹ rách rưới, nhưng toàn thân toát ra khí lạnh đến nghẹt thở. Mái tóc nó dài phủ kín mặt, chỉ lộ ra một nụ cười méo mó như khắc bằng băng, đôi mắt trắng dã vô hồn và... một luồng sát khí chết chóc.
Hinagiku Sakurako
Ngươi...ngươi l-là ai? //lắp bắp//
???
Có vẻ như bé con ko bt ta nhỉ~
Hinagiku Sakurako
//rút thanh kiếm đc giấu trong áo//
Hinagiku Sakurako
Xưng danh đi, đồ quái vật!
Yukioni
Yukioni - Quỷ Tuyết
Hinagiku Sakurako
Yukioni!?
Đến lúc này cô mới sực nhớ ra
Yukioni – Quỷ tuyết, truyền thuyết xưa kể rằng nó từng là một người mẹ lạc giữa trận bão tuyết, ôm xác con suốt ba ngày ba đêm trước khi chết rét. Linh hồn phẫn uất của nó biến thành quỷ, không ngừng tìm kiếm tiếng khóc trẻ con giữa đêm lạnh.
Yukioni
Sao nào, nhớ ra r chứ?
Yukioni
Đám con ng các ngươi đã bàn tán về ta rất nhiều. Chắc chắn là mi đã từng nghe qua
Hinagiku Sakurako
Nhiều lời quá r đấy //vung kiếm//
Đòn tấn công của cô chỉ như gió thoảng. Con quỷ vung tay, hơi lạnh từ móng vuốt của nó đóng băng cả không khí, hất văng cô ra xa.
Hinagiku Sakurako
A! //ngã xuống//
Yukioni
Ngươi nghĩ cái thứ đồ chơi rỉ sét ấy mà lm hại đc ta sao? Ngu xuẩn!
Toàn thân cô do đập mạnh xuống nền tuyết nên máu bắt đầu loang lổ. Mùi máu càng hấp dẫn con quỷ tới gần.
Tuyết rơi xuống mắt cô – mặn chát. Mắt cô mở to, nhìn lên vầng trăng tròn trên cao… và những giọng nói trong đầu cô vang lên:
Hinagiku Sakurako
"Tại sao con lại sống sót...?"
Hinagiku Sakurako
“Tại sao máu không đóng băng trong người con như tất cả mọi người khác…?”
Hinagiku Sakurako
“Con... rốt cuộc là gì…?”
Yukioni
Thật đáng thương lm sao!
Yukioni
Chắc ngươi đang lạnh lắm đúng ko?
Yukioni
Hãy để ta sưởi ấm cho ngươi nhé!
Con quỷ cúi xuống. Nó muốn ăn trái tim cô – nơi mà cảm xúc đã chết từ lâu. Nhưng khi móng vuốt chạm đến làn da mỏng manh của Sakurako…
Không phải thật sự ngừng, mà là mọi thứ xung quanh cô đông lại. Gió ngưng thổi. Tuyết ngưng rơi. Hơi thở con quỷ đông cứng giữa không trung. Một luồng băng lạnh bùng lên từ cơ thể cô, như một lời phản kháng cuối cùng của bản năng sống sót.
Yukioni
"Cái j thế này?! Lm sao con nhóc này... lại có luồng khí băng lạnh lẽo đến mức kinh khủng đc chứ?!"
Hinagiku Sakurako
//khẽ mở mắt//
Hinagiku Sakurako
"Nó đã bị đẩy lùi. Dưới thân ả ta...bị đóng băng"
Hinagiku Sakurako
"Cơ thể mih đang phát ra một nguồn khí kì lạ. Rất lạnh."
Hinagiku Sakurako
"Mih hiểu r"
Hinagiku Sakurako
//tiến gần//
Yukioni
Này, định lm j ta? M nghĩ nhóc con như m mà giết đc ta?
Hinagiku Sakurako
//đưa tay lên chạm//
Chính lúc đó, con quỷ lập tức bị đóng băng hoàn toàn. Ko nhúc nhích như bức tượng băng.
Hinagiku Sakurako
//nhìn vào bàn tay//
Hinagiku Sakurako
"Thật kì lạ"
Và cô chỉ nghĩ đc đến thế
Hinagiku Sakurako
//đến bên cạnh trưởng làng, quỳ xuống//
Hinagiku Sakurako
//sờ vào cổ// "Ông ấy đi r."
Hinagiku Sakurako
"Là do đột quỵ"
Hinagiku Sakurako
"Cháu xin lỗi vì đã ko giúp đc j cho ông"
Kể từ đêm đó, ngôi làng ấy không còn tồn tại.
Và Sakurako cũng không còn là Sakurako nữa.
Khi mặt trời mọc lên, có một cô gái đi ra khỏi khu rừng tuyết, tay cầm thanh kiếm cũ, tóc bạch kim lấp lánh băng giá. Cô không khóc. Không sợ. Không đau.
Hinagiku Sakurako
“Tên tôi là Yukishiro Hisame.”
Hinagiku Sakurako
“Tôi là người duy nhất sống sót. Tôi là kẻ đã được tuyết giữ lại… và tôi sẽ biến sự lạnh lẽo ấy thành sức mạnh giết quỷ.”
Comments