Chương 3 - Giả thuyết

Vợ 007n7
Vợ 007n7
Một ngày 3 chương vì t rảnh❤
**✿❀○❀✿**
Có điều gì đó thật nực cười về cái cách Shedletsky chết nhanh đến mức đáng xấu hổ trong mỗi vòng chơi—miễn là kẻ giết người là 1x1x1x1.
...Mà thôi, có lẽ "nực cười" không phải từ đúng cho lắm.
Cậu tựa người vào một chiếc xe tải bỏ hoang, đôi mắt lặng lẽ đảo quanh công viên giải trí trống vắng.
Không khí nồng nặc mùi kim loại cũ và khói, những ánh đèn neon đỏ trắng chập chờn như thở dốc trong màn đêm lạnh lẽo.
Từ xa, vọng lại tiếng la hét, tiếng chân chạy, tiếng cười méo mó của những kẻ còn sống sót đang cố gắng bám lấy mạng sống của mình.
Shedletsky đưa tay luồn qua mái tóc xoăn rối bời, thở dài, một hơi dài mỏi mệt.
Cậu từng là Telamon. Một vị thần. Một kẻ mang sứ mệnh khác.
Shedletsky
Shedletsky
"Đã bao lâu rồi nhỉ?"
Cậu lẩm bẩm. Cảm giác như đời trước vậy.
Mọi ký ức về con người cậu từng là giờ đây chỉ còn là mảnh vụn lơ lửng, vô nghĩa.
Cậu không còn cảm thấy mình là Telamon nữa.
Và thật tệ thay—dù cố quên đến mấy—quá khứ vẫn không buông tha.
Nó luôn trở lại. Luôn ám lấy từng bước chân cậu. Không chỉ cậu đâu, mà là tất cả bọn họ.
1x1x1x1 tồn tại… là vì cậu.
Một sinh vật được sinh ra từ chính hận thù, sai lầm, và lòng ghê tởm của cậu dành cho bản thân mình.
Và Telamon—cái con người trước đây của cậu—đã chẳng làm gì ngoài việc ném hắn đi như rác rưởi, phủ nhận hắn, ruồng bỏ hắn.
Shedletsky
Shedletsky
"Đáng lẽ mình phải kết thúc hắn từ lâu rồi."
Shedletsky thì thầm, mắt nhắm nghiền. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết rõ:
Không phải cậu không thể.
Mà là cậu không dám.
Một tia tội lỗi lặng lẽ len lỏi vào lồng ngực cậu, như một con sâu nhỏ đang cựa quậy bên dưới da.
Cậu nghiến răng, cố gạt nó ra khỏi tâm trí.
Cậu không làm chuyện này vì hối hận. Không phải vì muốn chuộc lỗi, càng không phải để xin tha thứ.
Cậu chỉ… muốn xem hắn sẽ làm gì.
Xem xem, trong vô số lần lặp lại vô tận kia, liệu hắn có rạn nứt không? Có thay đổi không?
Hay ít nhất, có điều gì đó vỡ ra trong cái vòng luẩn quẩn ấy – chỉ để thỏa mãn cơn tò mò điên rồ của cậu.
Còn nếu… đâu đó sâu thật sâu bên trong, cậu cảm thấy hối tiếc?
Shedletsky
Shedletsky
"Không quan trọng."
Shedletsky
Shedletsky
"Chưa đến lúc."
Một tiếng động vang lên, lướt qua như gió rít.
Cậu quay đầu lại – và thấy ánh sáng xanh bệnh hoạn rạch đôi màn sương trước mặt.
1x1x1x1 lao tới như bóng quỷ, từng bước chân kéo theo tiếng xích va chạm loảng xoảng, thanh kiếm nặng nề lê trên mặt đất, để lại một vệt lửa cháy âm ỉ cùng thứ chất độc màu lục tỏa ra khắp nơi như đang ăn mòn không khí.
Đôi mắt cậu hẹp lại.
Shedletsky
Shedletsky
"Nhanh thật đấy."
Shedletsky lẩm bẩm, lùi lại một bước, lưng áp sát vào thùng xe gỉ sét.
Cơn gió lạnh lướt qua cổ cậu như một lời nhắc nhở: đây không còn là trò chơi.
Và cậu cũng không còn là thần.
Lần này, Shedletsky đã sẵn sàng.
Ngay khi 1x1x1x1 lao tới như một bóng ma độc hại, cậu lập tức lách người tránh sang bên—chỉ kịp đủ để mũi kiếm độc chạm nhẹ vào tay áo, rạch một vết mỏng trên da.
Cơn đau nhói lên, nhưng thay vì hoảng loạn, Shedletsky lại bật cười, một tiếng cười khô khốc và chế giễu vang vọng giữa không gian đổ nát.
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu biết không?”
Shedletsky vừa lùi lại vài bước, vừa nhếch môi nói như thể đang tán gẫu với một người quen cũ.
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu có vẻ... bận tâm đến tôi quá mức đấy. Suốt ngày lải nhải về việc giết tôi, tiêu diệt tôi… Cứ như thể đó là lý do duy nhất khiến cậu tồn tại vậy.”
1x1x1x1 dừng lại.
Một chuyển động rất nhỏ, chỉ là cái co giật nhẹ của vai, nhưng Shedletsky thấy được.
Và chính trong khoảnh khắc tưởng chừng như ngập ngừng ấy—lưỡi kiếm đã cắm thẳng vào lồng ngực cậu.
Không một lời báo trước. Không một chút do dự.
Cơn đau lần này thậm chí không còn kịp ghi nhận.
Thế giới xung quanh Shedletsky nứt ra, vỡ vụn như kính vỡ dưới chân người, rồi sụp đổ trong yên lặng.
🍋‍🟩 x 🍗
Lần nữa, cậu mở mắt.
Vẫn là khung cảnh cũ. Vẫn là cảm giác nghẹt thở quen thuộc mỗi khi bị lôi về từ cõi chết.
Cậu thở dài, xoa nhẹ vết thương ảo nơi ngực—dù lần reset này đã xóa sạch dấu tích, cảm giác đau nhức vẫn như lưu lại trong trí nhớ cơ thể.
Shedletsky
Shedletsky
“Ít ra,”
Shedletsky
Shedletsky
“mình cũng ghi chú được rồi. Hắn phản ứng khác hẳn khi bị trêu chọc… thú vị đấy.”
Shedletsky lẩm bẩm với nụ cười thoáng hiện.
Lửa lách tách cháy nơi góc phòng, ánh sáng bập bùng của nó ném những chiếc bóng run rẩy lên tường căn cứ tạm bợ của họ.
Gã tiến lại gần, khoanh tay trước ngực, ánh mắt pha trộn giữa lo lắng và bực dọc.
Builderman
Builderman
“Cậu đấy.”
Gã bắt đầu, từng chữ nặng nề.
Builderman
Builderman
“...giải thích cho đàng hoàng đi.”
Shedletsky thở dài đầy kịch tính rồi đổ người xuống ghế sô-pha, như thể cả thế giới đang ép cậu phải làm bài tập giữa kỳ.
Shedletsky
Shedletsky
“Trời đất, tôi không được phép vui chơi một chút trong cái nơi chết tiệt này à?”
Builderman
Builderman
“Đây không phải ‘vui chơi’, Shed.”
Gã gắt, giọng khô khốc như băng đá.
Builderman
Builderman
“Tôi thấy cậu nói chuyện với nó.”
Cậu không trả lời ngay.
Thay vào đó, Shedletsky gõ ngón tay lên tay vịn, ánh mắt lơ đãng như thể đang cân nhắc có nên nói thật hay không.
Rồi, với một nụ cười nửa miệng đầy ranh mãnh, cậu buông:
Shedletsky
Shedletsky
“Tôi có một giả thuyết.”
Builderman
Builderman
“Giả thuyết?”
Gã lặp lại, giọng đều như thép mài.
Shedletsky
Shedletsky
“Ừ, đúng thế.”
Cậu nhún vai, như thể điều đó chẳng có gì to tát.
Nhưng trong ánh lửa chập chờn, nụ cười của cậu sáng lên một cách nguy hiểm.
Lửa nổ lách tách phía sau, hắt những bóng mờ nhảy múa trên bức tường cũ kỹ của nơi trú ẩn.
Gã rút hơi thở, tay khoanh lại, giọng thấp hơn hẳn, như thể thứ đang đè lên hắn là một thứ mỏi mệt chẳng thể gọi tên.
Builderman
Builderman
“Cậu còn nhớ, đúng không?”
Gã hỏi, không lớn tiếng, nhưng đủ rõ để khiến Shedletsky ngừng hẳn những ngón tay đang gõ nhịp trên tay ghế.
Builderman
Builderman
“Cái lời hứa ấy.”
Một điều gì đó thắt lại trong ngực cậu.
Builderman
Builderman
“Khi mọi chuyện mới bắt đầu, ta đã nói với nhau là sẽ làm mọi thứ để giữ cho bọn họ sống sót. Để bảo vệ họ.”
Giọng gã không hẳn là trách móc, nhưng trĩu nặng.
Ánh mắt của gã xoáy vào cậu, nhìn thật sâu, như thể muốn tìm lại một người bạn đã lạc mất.
Builderman
Builderman
“Thế mà giờ… tôi không hiểu nổi cậu nữa. Cậu chẳng còn chống cự lại hắn. Cậu chỉ… cứ thế lao đầu vào như thể đã buông xuôi tất cả rồi.”
Shedletsky ngẩng lên nhìn quanh.
Những người khác đã bắt đầu rơi vào nhịp điệu quen thuộc của mình – Two Time, Chance và Taph đang bước ra khỏi căn nhà gỗ; Dusekkar, Guest và Noob đang đi lên cầu thang. Elliot thì mải nói chuyện với 007n7.
Tất cả như không biết gì.
Một lát sau, cậu chỉ khẽ cười mím, như đang trò chuyện với chính mình.
Shedletsky
Shedletsky
“Có lẽ là tôi thật sự đã buông rồi.”
Builderman không cười. Cũng không nói gì.
Gã chỉ đứng đó, ánh mắt nặng trịch như thể đang tự hỏi liệu cậu bạn lâu năm trước mặt có vừa đánh rơi toàn bộ lý trí xuống hố sâu nào đó.
Im lặng kéo dài, căng như dây đàn.
Shedletsky vẫn dựa lưng vào bàn làm việc, chân bắt chéo, vẻ mặt thản nhiên như thể không hề cảm nhận được bầu không khí nặng nề đang dần bao trùm căn phòng.
Shedletsky
Shedletsky
“Thôi nào, Builder.”
Cậu cười nhẹ, giọng dịu đi như đang dỗ dành một con mèo giận dữ.
Shedletsky
Shedletsky
“Tin tớ đi. Tớ biết mình đang làm gì.”
Builderman
Builderman
“Thật không đấy?”
Gã gằn giọng, mắt không rời cậu nửa giây.
Shedletsky nhoẻn miệng cười, nụ cười kéo dài đến tận khóe mắt.
Shedletsky
Shedletsky
“Chắc chắn.”
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu cũng thấy cách hắn cư xử với tớ mà. Lúng túng, hay nhìn trộm, im lặng kỳ cục. Nếu tớ không biết gì… tớ còn tưởng hắn có tình cảm với tớ đấy.”
Builderman vẫn nhìn cậu như thể vừa nghe xong một lời tiên tri tận thế.
Môi mím lại, trán nhăn sâu, tay chống hông như đang cân nhắc việc túm cổ Shedletsky tống ra khỏi phòng.
Nhưng Shedletsky chẳng chớp mắt. Cậu nhìn lại gã với vẻ mặt tự tin đến mức trơ tráo, như thể vừa nói một chuyện nhỏ nhặt nhất trần đời.
Cuối cùng, Builderman buông một tiếng thở dài — dài, nặng nề, chất chứa đủ mọi thất vọng của cả một đời làm bạn với cái thể loại người như Shedletsky.
Builderman
Builderman
“Cậu đúng là đồ chết tiệt. Và không. Cậu sẽ không làm cái trò đó. Không với hắn.”
Gã nhấn mạnh chữ hắn như thể chỉ cần nghĩ đến cũng đủ khiến gã phát bệnh.
Shedletsky vẫn cười. Cười như một kẻ đang leo lên mép vực với một cơn bão phía sau lưng, và vẫn thấy thú vị.
**✿❀○❀✿**
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Những chương đầu là bản việt được tay mình dịch ra từ bản anh, thay đổi chút chi tiết để mai sau mình sẽ làm cú plot twist của chính bản thân
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Yes, ba chương đầu này còn chưa hết chương một của cuốn kia đâu:P
Vợ 007n7
Vợ 007n7
Nên có vẻ như cốt truyện này còn dài kakaka
Hot

Comments

Uyên Lâm Phương

Uyên Lâm Phương

Hehe nghe hay nha, đọc đã luôn 👅👅👅

2025-07-27

0

Uyên Lâm Phương

Uyên Lâm Phương

TRUYỆN ĐỈNH VC Ạ 🥵🥵🙏🙏🔥💓

2025-07-27

0

crush của 007n7 😛

crush của 007n7 😛

truyện đỉnh 😛🔥🔥

2025-07-23

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play