chương 2: gái theo anh còn em thì mua bánh

Sakamoto vừa nhận một hợp đồng lớn, tâm trạng vui vẻ lạ thường, nên hôm đó cho Shin một tờ 1,000 yên và nói: — Ăn vặt đi. Nhưng đừng ăn quá cay, nghe chưa?
Shin cầm tờ tiền, ánh mắt sáng long lanh như vừa được phát thẻ vào thiên đường. Cậu bước ra khỏi tiệm ramen quen thuộc, lòng nghĩ đến mấy món yêu thích: bánh cá nhân nhân sôcôla, khoai chiên vị tảo, hoặc kẹo đá nổ nổ mà lần trước Nagumo ăn thử xong ho đến tím mặt
Gió hôm nay nhẹ. Mấy cây hoa anh đào trong công viên gần đó đang rụng lác đác
Và rồi, từ xa, Shin bắt gặp Nagumo
Anh đang đứng cạnh một chiếc xe đẩy màu bạc — cái loại xe mà hồi còn học cấp 3 hay dùng để... chở quà Valentine. Và đúng như dự đoán, Nagumo đang bị vây quanh bởi ba cô gái. Ai cũng tay cầm hộp sôcôla, mặt đỏ hây hây, vừa cười vừa lí nhí:
vân vân nhân vật nữ
vân vân nhân vật nữ
Tặng anh nè!
vân vân nhân vật nữ
vân vân nhân vật nữ
Em làm bằng tay đó!
vân vân nhân vật nữ
vân vân nhân vật nữ
Nếu anh rảnh thì...
Nagumo cười như đúng rồi, gãi đầu kiểu xấu hổ nhưng ánh mắt lại sáng rực như bắt được vàng
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Trời, cảm ơn mấy em nha! Thiệt tình, năm nào cũng ngại ghê~
Shin đứng cách đó một đoạn, tay vẫn cầm tiền, ngước nhìn.
Shin Asakura
Shin Asakura
…Hôm qua ảnh còn càm ràm chuyện mấy bé học sinh trong trường nhét thư tỏ tình vào cặp mà?
Cậu không phản ứng. Không có ghen. Không có buồn. Chỉ có một luồng suy nghĩ trôi ngang qua đầu:
Shin Asakura
Shin Asakura
Chắc mua bánh cá nhân với sữa đậu nành. Còn dư thì thêm xiên thịt nướng
Shin xoay người, lặng lẽ đi tiếp. Nagumo đang nhận thêm hộp sôcôla thứ tư thì bỗng cảm thấy ai đó vừa lướt qua phía sau. Quay lại — thấy một bóng lưng nhỏ nhỏ mặc hoodie màu xanh than, tay đút túi, tóc hơi dài phất phơ trong gió
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Ủa, Shin hả?
Anh định gọi. Nhưng cậu đi xa rồi. Nagumo chớp mắt. Rồi bỗng… cười nhẹ. Không hiểu sao, giữa cả đống quà đang được nhét vào tay, trong đầu anh chỉ còn quanh quẩn một suy nghĩ:
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Thằng nhóc đó nãy giờ nhìn mình sao ta…? Lỡ đâu thấy mình nổi tiếng quá rồi… không thích nữa thì sao?
Không biết rằng, ở một góc khác, Shin đang nhai xiên thịt nướng và nghĩ:
Shin Asakura
Shin Asakura
Không biết ảnh ăn sôcôla nhiều vậy có đau bao tử không..
---
Trời nhá nhem. Shin đã mua xong một cái bánh cá nhân nhân sôcôla nóng hổi, đang bọc trong giấy gói mềm tay.
Khi cậu trở lại con đường lúc nãy, Nagumo vẫn còn ở đó. Cùng với… mấy cô gái khác. Chuyển ca rồi hay gì
Shin không dừng lại. Cậu chỉ chậm bước lại một chút, mắt liếc về phía bên kia đường. Nagumo đang cười toe, tay ôm cả đống hộp sôcôla, miệng vẫn nói mấy câu kiểu
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Cái này handmade hả? Trời, dễ thương dữ!
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Ờ… anh chưa có bạn gái nha~
Shin không hiểu sao ngực mình hơi nặng. Không phải kiểu buồn, cũng không phải ghen. Mà là… một cảm giác lạ lạ, nghèn nghẹn. Cậu cắn một miếng bánh cá. Sôcôla tan chảy ra môi. Rồi lẩm bẩm trong đầu:
Shin Asakura
Shin Asakura
Mình với ảnh… có là gì đâu. Chỉ là... ảnh nuôi mình thôi mà..
Gió lướt ngang qua tóc. Cậu bước tiếp. Phía sau, tiếng Nagumo vẫn vang lên đầy vui vẻ. Nhưng có một tia nhìn nghiêng qua bên phải — ánh mắt lướt thấy một bóng người nhỏ nhỏ mặc hoodie, đang cắn bánh cá, lặng lẽ đi ngang.
Nagumo im trong một tích tắc. Không gọi. Chỉ… nhíu mày nhẹ
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Ủa?..Shin?..
Anh nhìn theo bóng lưng ấy — vai hơi cúi xuống, một tay đút túi áo, tay kia cầm bánh, không ngẩng lên lấy một lần. Bị ngó lơ. Lần đầu tiên có đứa nhỏ này… không nhìn mình lâu. Nagumo khựng lại một giây, hộp sôcôla trên tay suýt trượt xuống.
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Khoan…thằng nhỏ này thấy mình hồi nãy rồi hả? Vậy mà không thèm chào?
---
.
Sáng sớm. Sakamoto buộc lại dây giày, đeo balo lên vai rồi cúi xuống xoa đầu Shin:
Sakamoto Tarou
Sakamoto Tarou
Anh phải đi làm nhiệm vụ nguyên ngày. Ở nhà ngoan, đừng mở cửa cho người lạ, nghe chưa?
Shin Asakura
Shin Asakura
Vâng. Em biết rồi. Không mở cửa. Không leo cửa sổ. Không làm nổ bếp gas..//gật đầu//
Sakamoto cười khan. Cái lần Shin đốt lò nướng bánh mì mà suýt khiến đầu bếp khu phố chạy toán loạn vẫn là một vết thương tâm lý nhỏ trong lòng ông. Trước khi đi, anh đưa cho cậu một gói bánh mì sừng bò và túi sữa:
Sakamoto Tarou
Sakamoto Tarou
Ăn sáng đi. Trưa thì ăn đồ hộp trong tủ lạnh. Chiều anh về
Cánh cửa khép lại. Shin nhìn quanh căn nhà vắng lặng, rồi thở nhẹ ra, ngồi phịch xuống ghế sofa. “Hôm nay chắc được nghỉ yên thân rồi…”
Không có Nagumo cà chớn ghé qua. Không có ông chủ cửa tiệm ramen gọi đi phụ việc. Không có bé chó hàng xóm đòi bế. Không có…
Cốc cốc cốc..
Shin quay ra cửa, mắt nhíu lại.
Shin Asakura
Shin Asakura
Ủa…mới sáng mà? Ai vậy?
Cậu nhón ra nhìn qua mắt mèo trên cửa. Và thấy… cái bản mặt tươi rói của Nagumo
Tay cầm…gì đó? Sôcôla?
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Êêê Shin ơi~ Mở cửa điiiii~ Anh mang đồ ăn sáng nè!
Shin đứng chết trân sau cửa.
Shin Asakura
Shin Asakura
Hôm qua mới thấy ảnh được gái tặng cả xe đẩy sôcôla mà giờ còn mang tới nữa hả? Chia cho mình? Hay lại chọc quê?
Không mở. Nhưng Nagumo… không bỏ cuộc
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Shin? Đừng nói là trốn anh đó nha?
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Không mở anh sẽ dùng phép thuật xuyên tường đó nghe chưa?
Shin lùi lại, tay ôm túi sữa, đầu óc lùng bùng:
Shin Asakura
Shin Asakura
Ủa…ảnh tới làm gì? Mình ở nhà một mình mà… đây là ngày yên tĩnh mà???
Còn ngoài cửa, Nagumo thở hắt ra, tay xách túi đựng mấy món ăn vặt Shin hay ăn. Lòng nghĩ..
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Bữa nay thằng nhỏ không nhìn mình…chắc nó giận thiệt rồi..
Và sau một hồi..
Cạch
Shin hé cửa. Đầu tóc hơi rối, tay vẫn cầm túi sữa, ánh mắt cảnh giác như thể đang đối đầu một sát thủ. À mà đúng là đang đối đầu với sát thủ thật, dù là cái loại sát thủ nói nhảm số một thế giới
Shin Asakura
Shin Asakura
Anh qua đây làm gì?
Nagumo chống một tay lên khung cửa, tay còn lại giơ cao túi bánh cá:
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Tại… anh nghe tin có một đứa nhỏ sáng giờ chưa ăn gì, chắc là đói chết rồi, nên anh tới cứu giúp
Shin Asakura
Shin Asakura
..em ăn rồi mà?
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Ủa vậy hả? Nhưng mà còn cái tin có người ở nhà một mình buồn sắp khóc nè?
Shin Asakura
Shin Asakura
..không có luôn
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Vậy còn chuyện… anh thấy hình như cái bóng em ngoài đường hôm qua hơi buồn, nên…
Shin Asakura
Shin Asakura
Thôi được rồi. Vào đi. Đứng đó phiền quá..
Nagumo cười tươi như vừa thắng được một cuộc cá cược. Anh chui vào nhà như cá gặp nước, vứt túi đồ ăn xuống bàn, rồi nằm luôn lên ghế sofa:
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Trời đất, nhà sạch sẽ dữ! Em dọn hả?
Shin Asakura
Shin Asakura
Em ở có một mình, có bày đâu mà dọn
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
ờ ha
Shin ngồi xuống bàn, nhìn túi bánh cá, mắt hơi dao động:
Shin Asakura
Shin Asakura
Anh lấy đâu ra bánh cá nhân trà xanh này vậy?
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Lúc sáng có con bé định tặng anh sôcôla, anh từ chối, xong nó giận quá ném luôn cái bánh vào mặt anh…ngon ghê luôn
Shin Asakura
Shin Asakura
Ủa??
Cậu chớp mắt, cố hình dung cảnh Nagumo bị ăn bánh vào mặt, mà lòng lại…vui kỳ lạ.
Cái nhà này vốn sáng nay còn vắng lặng như thư viện. Giờ đây… Có tiếng Nagumo ợ khẽ sau khi uống cạn sữa. Có tiếng bọc snack bị xé rách. Có tiếng kể chuyện khùng khùng kiểu:
Nagumo Yoichi
Nagumo Yoichi
Em biết không, hồi xưa anh từng suýt lấy vợ á~
Shin lặng lẽ cắn bánh cá, miệng phồng phồng. Yên tĩnh à? Tạm biệt nha.
End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play