Nagumo không phải kiểu người thích trẻ con. Trẻ con ồn ào, lắm chuyện, phiền phức và đặc biệt là… dơ. Nên khi anh bước vào căn nhà tạm của Sakamoto tại khu ẩn danh đó, câu đầu tiên anh nói không phải “chào”, mà là
Nagumo Yoichi
Ủa, thằng nhóc này là ai?
Sakamoto đang băng tay, đứng trước mặt là một nhóc con chưa tới mười tuổi, đầu tóc rối bù, tay ôm chặt cái áo hoodie cũ như bấu víu vào thứ cuối cùng còn sót lại sau vụ thảm sát trên con tàu định mệnh
Sakamoto Tarou
Nó tên Shin. Tao đưa nó về sau vụ đó
Nagumo nhướn mày.
Thằng nhóc nhìn lên anh — ánh mắt đen láy, lạ thay không hề sợ hãi, mà là… tò mò. Như thể đang đọc suy nghĩ anh vậy
Nagumo Yoichi
Cái gì? Nhìn gì?
Shin không trả lời. Nó cứ nhìn trân trân, rồi lùi nửa bước về phía sau lưng Sakamoto.
Thằng nhỏ này…giống mèo hoang ghê. Mắt to, nhìn như soi người ta tới tận gan ruột.
Nagumo gãi má, hơi bối rối một chút. Gì chứ bị trẻ con nhìn kiểu này thì thấy kỳ kỳ.
Nagumo Yoichi
Nó không biết nói hả?
Sakamoto Tarou
Biết. Nhưng còn sốc. Cũng chưa tin ai lắm đâu, ngoại trừ tao
Nagumo Yoichi
Ờ, khỏi nói cũng thấy. Nó nhìn tao như kiểu tao sắp giết nó tới nơi vậy á
Lúc đó, Shin đột nhiên thì thầm, nhỏ tới mức chỉ ai có tai thính mới nghe được:
Mày chắc là nuôi được không? Thằng này nhìn thấy hơi…dị đấy.
Sakamoto không trả lời. Anh chỉ cúi xuống, xoa đầu thằng bé.
Shin vẫn không rời mắt khỏi Nagumo.
Và thế là bắt đầu.
Từ một ánh nhìn đầu tiên
Nagumo không biết rằng, từ hôm đó trở đi, thằng nhóc kỳ lạ đó sẽ lớn lên dưới cùng một mái nhà, ăn cùng một mâm, ngủ cùng một trần — và nhiều năm sau nữa, sẽ khiến trái tim anh dở sống dở chết.
---
Sau mấy câu đối thoại ngắn ngủi, Sakamoto vươn tay.
Không nói thêm một lời, anh nhẹ nhàng bế thằng nhóc lên. Shin chẳng phản kháng, chỉ khẽ nhắm mắt, mái đầu dựa vào vai Sakamoto như một phản xạ sinh tồn. Dễ hiểu thôi — có ai sống sót sau một vụ thảm sát mà còn sức đứng nữa đâu?
Nagumo nhìn cảnh đó mà nhíu mày.
Nagumo Yoichi
Ủa, sao mày bế nó như bế con gái vậy?
Sakamoto Tarou
Mày thử bồng một đứa nhóc tám tuổi đang sốt nhẹ xem nó có khác gì con mèo ướt không
Nagumo Yoichi
Ờ… mà mặt nó giống mèo thiệt. Mắt cũng giống
Vừa đi sau Sakamoto, Nagumo vừa liếc nhìn “bé mèo hoang” đang nằm ngoan trên vai anh bạn mình. Mặt nhỏ, mũi cao, lông mày hơi nhíu, tóc rối nhưng mềm — kiểu mềm như mấy sợi cỏ non bị giẫm lên rồi vẫn bật dậy. Mặt thì… nhỏ tới mức đặt vừa lòng bàn tay, chắc chắn là vậy
Thằng nhỏ này, nếu lớn lên mà giữ nguyên khung mặt với mắt như vậy, đảm bảo... hút fan sát thủ
Khoan.
Anh vừa nghĩ cái quái gì thế?
Nagumo lắc đầu như muốn vứt luôn dòng suy nghĩ ấy khỏi não. Không, không. Đây là trẻ con. Trẻ. Con. Trẻ. Con. Không phải kiểu “hồ sơ tình nghi tiềm năng” mà anh thường đánh giá mỗi ngày!
Nhưng Shin đột nhiên mở mắt.
Và nhìn anh.
Lại là cái ánh mắt đó. Không hề sợ, cũng không tò mò nữa — mà như thể đang nghe được suy nghĩ của anh. Lại một lần nữa
Nagumo đứng khựng vài giây.
Nagumo Yoichi
Đừng nói là nó nghe được…
Shin thều giọng, đủ nhỏ để Sakamoto không nghe:
Shin Asakura
… anh nghĩ em sẽ hút fan sát thủ..
Nagumo Yoichi
...
Nagumo suýt sặc chính hơi thở của mình.
Mặt anh giật nhẹ, ho nhẹ một cái rồi đút tay vào túi áo, giả vờ như chẳng có chuyện gì
Nagumo Yoichi
…Không. Con nít giờ bị ảo giác nặng.
Nhưng lòng anh thì lại đang bối rối một cách lạ thường
Nagumo Yoichi
Đừng đùa, chứ ánh mắt thằng nhỏ này nhìn người khác giống hệt ánh mắt Tao thời còn sát thủ chuyên nghiệp…
Anh chợt nghĩ.
“Không chừng... mình đang nuôi sát thủ tương lai thật rồi.”
---
Căn hộ nhỏ mà Sakamoto mướn ở vùng ngoại ô không có gì nổi bật: một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp. Nhưng khi Shin bước chân vào, nó ngửi thấy mùi cơm.
Không phải mùi máu. Không phải thuốc nổ.
Là…cơm chiên.
Có mùi trứng
Sakamoto Tarou
Em tắm xong thì ra ăn nha, cơm trứng đầu tiên đấy.
Ơ kìa, tao tưởng mày nấu cho tao? Tao cũng là “thằng nhóc mày nuôi” mười mấy năm trước mà?
Sakamoto Tarou
Mày là giặc chuyên phá đồ ăn tao nấu thì có.
Shin không xen vào, chỉ im lặng bước vào phòng tắm. Đã lâu lắm rồi cậu không được chạm vào nước ấm
Mười lăm phút sau, một Shin sạch sẽ với tóc ướt rũ xuống, mặc bộ đồ rộng thùng thình mà Sakamoto tạm mượn từ con cháu hàng xóm, lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn.
Trước mặt cậu là một đĩa cơm vàng óng, có lát thịt xắt mỏng, điểm chút hành ngò
Trước mặt cậu là một đĩa cơm vàng óng, có lát thịt xắt mỏng, điểm chút hành ngò.
Cậu gắp thử một miếng.
Rồi… đứng hình
Sakamoto Tarou
Ngon chứ?
Shin gật khẽ, không nói.
Nhưng trong mắt có gì đó vừa tan ra — như băng tuyết gặp nắng.
Nagumo từ phía sau ghé xuống, chống cằm lên vai Sakamoto, nói nhỏ đủ để cả hai nghe
Nagumo Yoichi
Tính dạy nó nấu ăn luôn không?
Sakamoto Tarou
Ừ. Dạy sống trước rồi mới dạy giết người sau
Shin nghe thấy hết. Nhưng cậu không phản ứng.
Chỉ có bàn tay nắm đũa siết lại — như đang tự nhắc mình: “Mình không còn sống trong bóng tối nữa. Mình có thể học... sống lại từ đầu.”
Sau bữa ăn, Sakamoto đi lấy chăn.
Nagumo ngồi lại bên bàn, gác chân lên ghế đối diện, huýt sáo nhẹ:
Nagumo Yoichi
Nè nhóc, tao là Nagumo. Mày biết đọc suy nghĩ người khác đúng không?
Shin Asakura
//ngẩnh đầu// vâng
Nagumo Yoichi
Vậy giờ nghe thử xem tao đang nghĩ gì nào?
Cậu nhìn.
Rồi lặng thinh ba giây
Shin Asakura
Thằng nhỏ này đáng yêu vãi, lớn lên chắc làm loạn cả Order
Nagumo Yoichi
KHỤ KHỤ KHỤ–!!
Nagumo ho sặc, đập ngực như nuốt trúng hạt cơm không tồn tại
Nagumo Yoichi
Hahahaha trời ơi chết rồi! Mày để con mèo nhỏ này nghe được thiệt hả?
Shin bỗng bật cười nhẹ.
Rất khẽ thôi. Nhưng rõ ràng là cười.
Nagumo chớp mắt. Lần đầu tiên anh thấy thằng nhóc này… cười
Đêm hôm đó, Shin ngủ trong phòng Sakamoto, còn Nagumo thì ngủ ngoài salon(vì nhà Sakamoto mà=))
Trước khi ngủ, Shin nằm co người, mắt mở trân nhìn trần nhà.
Một cảm giác lạ lẫm trôi ngang trong tim — một thứ mà từ rất lâu rồi cậu không có:
An toàn
Comments
mira
cho 10 bông hoa nè
2025-07-21
0