Jujutsu Kaisen | Vạn Cốt Bất Diệt.
Hạnh phúc, và ký ức trẻ con.
Em biết mình không phải con ruột của người đàn bà ấy.
Không ai nói với em, nhưng em vẫn hiểu.
Bởi tình thương thật sự không bao giờ có mùi rượu.
Dưới mái hiên xiêu vẹo của căn nhà cũ, nơi những người đàn bà đi qua thời vàng son đều để lại chút phấn thừa và tiếng cười hoen màu.
Vender lớn lên như một vết mực lem bên rìa bản nhạc.
Có những hôm bà ấy cười và gọi em là ❝ con nhóc con ❞, chải tóc em bằng chiếc lược tre và hát những bài hát không lời.
Em sẽ ngồi yên, gật đầu học theo.
Nhưng những đêm khác thì lạnh.
Rất nhiều đêm, mùi rượu trộn với tiếng giày đàn ông gõ trên sàn gỗ cũ.
Là dấu hiệu để em biết mình phải đi ra sau nhà, chui qua hàng rào mục nát, đến bên nhà hàng xóm.
Mới sáu tuổi nhưng em đã biết chờ cho rượu nhạt, cho tiếng người tan.
Chỉ khi trời gần sáng người đàn bà ấy mới đón em về nhà, lại chải mái tóc em, lại hát những khúc nhạc không lời.
Nhà hàng xóm là một người đàn ông, quá tuổi để gọi là bác, nhưng chưa đến tuổi gọi là cụ.
Ông ấy sống cùng với cháu trai, tên là Yuji.
Vender thường hay chơi cùng Yuji, cậu ấy kém em một tuổi, nhưng lúc nào cũng ra vẻ làm anh.
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
Trên người chị... lúc nào cũng có mùi giống một loài hoa gì đó ấy.
Yuji cau mày, rồi hít hít như chó con.
𝐈𝐭𝐚𝐝𝐨𝐫𝐢 𝐘𝐮𝐣𝐢 (𝐥𝐢𝐥)
Giống mùi hoa oải hương! Giống lắm luôn!!
𝐕𝐞𝐧𝐝𝐞𝐫 (𝐥𝐢𝐥)
Thật á? Sao chị không ngửi thấy nhỉ?
Hoa oải hương à... Lavender ư? Rốt cuộc cũng hiểu, vì sao khi đó người đàn bà ấy lại gọi em là Vender.
Hôm đó trời mưa lớn, không phải kiểu mưa tạt vào mái hiên như thường lệ.
Mà là một cơn mưa như thể ông trời trút xuống mọi điều dơ bẩn và thối rữa của khu phố hẻo lánh ấy.
Vender đứng nép sau cánh màn cửa mỏng, tay ôm con gấu bông rách tai.
Bên trong buồng, người đàn bà mà em gọi là ❝ mẹ ❞ đang cãi nhau tay đôi với một người đàn ông lạ mặt.
Em không hiểu họ nói gì, chỉ nhớ rõ tiếng thủy tinh vỡ, tiếng vật gì đó rơi xuống sàn, và tiếng bà ấy hét lên trong một tông giọng không giống người thường.
Lát sau, bà ta lao ra cửa trong cơn mưa, mặt tái nhợt, vai khoác chiếc khăn thổ cẩm đã cũ - thứ duy nhất em từng thấy bà giữ gìn như báu vật.
"
Vender, ngoan. Đi theo tao.
Bà ấy không quay đầu lại khi kéo em đi.
Chỉ nắm tay em thật chặt, kéo đi như đang chạy trốn một điều gì đó.
Ông Itadori khi đó đang ngồi hút thuốc trước hiên, nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập dưới trời mưa.
Bà ấy dúi em vào lòng ông, thở dốc.
"
Giữ nó giùm tôi... vài hôm thôi. Tôi sẽ quay lại.
Ông chưa kịp nói gì thì bà ấy đã quay người chạy thẳng, biến mất vào màn mưa như một cái bóng.
Và người đàn bà ấy không bao giờ quay lại nữa.
Hai hôm sau, người ta phát hiện căn nhà ấy bị cháy rụi.
Không phải kiểu cháy do chập điện, cũng không phải do ai đó đốt phá - mà là cháy âm ỉ từ bên trong, như kiểu ai đó đang cố tiêu hủy một vật quan trọng nằm trong căn nhà rách nát ấy.
Lửa không lan sang nhà hàng xóm, cũng chẳng cháy lên mái nhà mà cháy đúng tầng trệt nơi có cái tủ thờ cũ, chiếc hòm khóa kín.
Khi cảnh sát đến dọn hiện trường, một người mặc đồ kín mít, có vẻ từ cơ quan hay một tổ chức thần bí nào đấy xuất hiện, thu gom tàn tích vào một chiếc hộp đen.
Họ không cho ai lại gần, chỉ nói nhỏ với ông Itadori.
❝ Đây không phải vụ tai nạn, nếu ông từng thấy gì kì lạ, tốt nhất nên quên đi.❞
Vender đứng sau lưng ông, tay nắm lấy vạt áo ông như một phản xạ.
Em không biết vì sao tim mình đập nhanh đến thế.
Chỉ biết có điều gì đó trong căn nhà kia, thứ đã đi cùng em suốt những năm thơ ấu - bị xóa sạch chỉ trong một đêm.
Từ đó, Vender sống nhà nhà Itadori.
Yuji vui vẻ khi thấy em xuất hiện trong nhà.
Ông Itadori nhận nuôi em, và em trở thành Vender Itadori.
Em, đúng với bản chất một đứa trẻ chẳng mảy may nhớ gì về quá khứ của mình.
Em không khóc, cũng không hỏi khi không thấy ❝ mẹ ❞.
Vì tận sâu trong lòng em biết.
Mẹ sẽ không quay lại đâu.
Cơn mưa hôm đó không chỉ cuốn trôi người đàn bà ấy, mà còn cuốn trôi một phần ký ức của em.
Comments
Hangww
văn đỉnk quá bà oiii🫶🏻
2025-08-21
1