Chương 2: Không còn nơi để tôi trở về!

Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Anh nói gì vậy hả....anh là bác sĩ công việc của anh cứu người!
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Anh phải vào cứu mẹ tôi đi chứ! Anh nói linh tinh gì vậy!
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
hay các người cần tiền mới cứu mẹ tôi đây hả!
//mất kiểm soát//
//nắm lấy áo bác sĩ//
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Anh phải cứu mẹ tôi đi chứ !!!!
/gào thét/
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Này cậu bình tĩnh lại đi được không.!
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
ở đây là bệnh viện cậu mà làm loạn sẽ giải quyết được gì cả!
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Bây giờ tốt nhất...
//nhẹ giọng //
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu nghe tôi nói này.....
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Hãy bình tĩnh lại và chấp nhận sự thật thôi cậu hiểu không.....
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Hãy để bà ấy đi một cách thanh thản..
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Bà ấy không muốn cậu phải sống như vậy đâu cậu hiểu không?
/chết lặng/
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
.......😊
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu sao vậy ?
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi đưa cậu đi làm thủ tục đưa bác ấy về nhà nhé!
/dìu đi/
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
..........
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
............
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
/Như người mất hồn/
/đưa ra/
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
đây là giấy thủ tục đưa bác ấy về nhà . Cậu kí tên vào đi rồi đưa bác ấy về nhà!
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Nhé!
/kí tên vào giấy/
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Hùmm....tôi nghĩ thời gian này cậu cần người nhà bên cạnh hoặc bạn bè.
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
đây là số đthoai của tôi!
: 09xxxxxxxx
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu cứ cầm lấy , cần giúp đỡ gì cậu hãy gọi cho tôi
Nói cho dễ hiểu tại sao bác sĩ Trương lại tốt với Thiên Bảo như vậy. Bác sĩ Trương là người luôn túc trực thăm khám cho mẹ của Thiên Bảo hơn 1 năm vừa qua vì vậy họ cũng được xem là quen biết !
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi cảm ơn anh....
/rời đi/
/dằn xé nội tâm/
Suy nghĩ : nếu như mình cố gắng hơn . Mẹ đã không như vậy . Nếu như mình biết phụ giúp từ sớm mẹ đã không lâm trọng bệnh. Mình thật hèn nhát ích kỉ , vô dụng. Mình chẳng làm được gì cả. Con xin lỗi mẹ .... Con xin lỗi mẹ..
//ngày hôm sau//
Trong không khí tang thương , trong buổi lễ thăm viếng của bà Lưu. Thiên Bảo như chết lặng bên cạnh áo quan của mẹ mình , dường như tâm can cậu bị xé nát ra từng mảnh. Từng kí ức xinh đẹp của cậu và mẹ đang dần ùa về từng chút một. không còn giọt nước mắt nào có thể rơi trên khuông mặt nhỏ của cậu nữa . Cậu như thẩn thờ câm lặng trước cảnh vật đau thương ấy . Những người xung quanh dường như khóc than đau xót khi nhìn thấy Thiên Bảo trong bộ dạng như thế đấy.
Từ ngày hôm nay đến sau này , Thiên Bảo là trẻ mồ côi không cha không mẹ không người thân bên cạnh . Chính thức từ hôm nay Thiên Bảo phải tự thân một mình vương lên tất cả , dù cậu có vấp ngã cũng sẽ chỉ có mình cậu tự đứng dậy trên đôi chân của mình. Nhà vốn dĩ là nơi để trở về vì nơi đó chúng ta có ba và mẹ đang chờ đợi chúng ta trở về , nơi chúng ta không cần phải lớn. Nhưng chính giây phút này nhà không còn là nơi cậu muốn trở về nữa . chỉ còn là nơi gìn giữ những kĩ niệm đẹp từ thuở nhỏ của cậu , Con đường trông gai còn phía trước dù sau này có một người nào đó bước đến mang lại hạnh phúc cho cậu đi chăng nữa thì vẫn không thể nào xoa dịu được những mất mát bên trong cậu. Không còn tình thương của người mẹ tảo tần yêu thương cậu hết mực sẵn sàng hy sinh tất cả vì Thiên Bảo. Hôm nay án mây hồng cuối cùng còn sót lại , là tia hy vọng của đời cậu cũng đã vụt đi mất. Khoảng trời ấy đã không tồn tại thêm giây phút nào nữa.
// tiếng xe chạy đến//
🗣️: dừng lại đi
//tiếng một người nào đó cất lên//
//tiếng xe đã dừng lại//
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cảm ơn anh đã vất vả chở tôi đến đây nhé , chạy xe ra kia chờ tôi lát.
Hoá ra là bác sĩ Trương đến đây thăm viếng
Bác sĩ Trương là một người nhã nhặn lịch sự , anh ta luôn hiểu hết mọi cớ sự trên đời. Vì là một người từng trải nên anh ta hiểu hết tâm trạng của Thiên Bảo đang như thế nào.
//tiếng bước chân bước vào//
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu ổn chứ?
Giọng nói trầm ấm nhỏ nhẹ của bác sĩ Trương ân cần thăm hỏi Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi không sao ? Anh ra kia ngồi đi , đợi tôi chốc lát tôi sẽ ra tiếp anh!
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi đang hơi bận việc , cho khách viếng mẹ tôi đã!
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Được
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Nhưng để tôi thắp cho cô nén hương đã
// thắp hương//
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi ra kia ngồi trước nhé , cậu tiếp khách viếng đi , tôi đợi cậu .
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
được ! Anh thông cảm đợi tôi lát nhé
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Đừng khách sáo thế . Chúng ta đâu quá xa lạ đâu
1 tiếng đồng hồ đã trôi qua
//Bước ra//
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Anh đợi......
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Hửmm..
//trống không//
Suy nghĩ : chắc anh ta bận việc nên về rồi nhỉ
//ngồi thẩn thờ //
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
........
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Chả biết bây giờ mình phải nói sao cho người khác có thể hiểu được mọi chuyện trong lòng mình! Không ai có thể sẵn sàng tâm sự với mình cả.....
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Hazzzzz........
//thở dài//ủ rủ//
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Hửmmm...cậu ấy ra đấy ngồi khi nào ấy nhỉ?
//nhẹ nhàng bước tới//
//Đặt tay lên vai Thiên Bảo//
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Gì thế!?
/giật bắn người/
/quay đầu lại /
/ngước nhìn/
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Là anh...anh đến đây khi nào vậy
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi...tôi tưởng anh đi về rồi chứ
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi sao bỏ cậu trong tình trạng này mà về được
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu vẫn chưa ổn tôi cũng không yên lòng về được
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Này cậu nhìn xem
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Hửm...
/đưa tay ra/
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Cái gì đấy hả
/ngước nhìn/
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi mua cho cậu đấy
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
cậu ăn thử xem có hợp khẩu vị của cậu không
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi đi mua cũng khá gần đây , đông khác quá nên hơi lâu xin lỗi cậu nhé
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
òmmmm...không...sao đâu
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
mà này ! Anh ăn đi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi không ăn đâu
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tâm trạng tôi không thể ăn nổi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
tôi còn phải túc trực ngày cuối bên mẹ
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Này
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Hôm qua giờ
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
cậu đã ăn gì vào bụng đâu
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu toàn ngồi thừ ra đấy .Từ hôm qua đến giờ
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu túc trực 24/24 cậu đã ăn gì vào bụng đâu
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
ăn chút đi
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi cũng đã nói là chỉ mua cho cậu
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu không ăn tôi buồn lòng đấy
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Rồi được rồi được rồi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi ăn tôi ăn được chứ
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
này mau ăn đi
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
//mỉm cười//
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Thiên Bảooooo!
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
......gì vậy
/chạy vội tới/
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Emmm saooo rồi có ổn không đáyyyyyyy
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Em có sao không
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
đến giờ chị mới sắp xếp việc về đây với em
/hỏi tới tấp/
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Này..này này , khoang đã
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Chị bình tĩnh đã
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Em vẫn đang rất ổn đây này , chị đừng lo
/mỉm cười/
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Được rồi thấy em ổn vậy chị cũng yên tâm
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Chị vào thắp hương cho bác gai nhé!
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Được chị vào đi
/hét to/
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Bác ơi tiếp chị ấy giúp cháu nhé!
Bác : được rồi để đấy bác tiếp khách cho ngồi đấy tiếp bạn đi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Dạ vângggg ạaaa
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Này!
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Sao anh muốn nói gì à
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cô gái đó là gì với cậu vậy?
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Hừm là chị em thân thiết
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
chị ấy lớn hơn tôi tận 4 tuổi lận
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
cũng chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi mà nhề 😃
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
ể , này nhóc con đang ghẹo tôi ấy à
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Không dám không dám
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi chẳng dám ghẹo anh
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Mà này...
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Sao cậu cứ nói đi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Hùmmmmm...tôi cảm ơn anh nhiều nhé
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Sao lại cảm ơn tôi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Vì tất cả..
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
??.......tôi chưa hiểu
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Lúc mẹ tôi nằm viện anh cũng tận tình chăm xóc giúp tôi còn gì
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi cũng rất biết ơn
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Không biết trả ơn anh như nào
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi thực sự rất ngại
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
ôi trời cậu đừng nghĩ khách sáo quá đấy !
//vỗ nhẹ đầu//
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Ayy...
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Sao thế
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi làm cậu đau à
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Không, không không đau không đau đâu 😊
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Này
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tối nay
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi ở lại đây với cậu nhé
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
ể! Anh không có việc bận à
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
nhà tôi hơi bé anh có ngại gì không ấy chứ...tôi sợ anh chê thôi
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Nghĩ gì vậy
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Chả sao đâu
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
ở đây tôi phụ cậu
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
với dả lại tôi cũng kêu tài xế của tôi về nhà trước rồi
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Ngày mai khi nào đưa tiễn bác gái đến nơi an nghỉ cuối cùng
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi sẽ về nhà làm tiếp công việc
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Thế cũng được sao
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Không có gì là không được cả
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Quá dễ đối với thiếu giả Trương zồiiii 😎
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Nàyyyyy ! Anh kêu ca quá đấy
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi ghẹo chút thôu
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Thiên Bảo
/bước ra/
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Em hôm nay đã vất vả quá rồi nhỉ
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Chị thấy em hơi hốc hác rồi đấy nhá
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Em không sao
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Chị cảm giác thế thôi
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Thằng bé này
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Lúc nào mồm cũng bảo không sao không sao
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Thì em không sao thật mà
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
mà khoang đi
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Anh bạn này là ai đây
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Trời ơi người lớn hơn chị 1 tuổi đó -_-
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
ồ thế hảaa chị không biết
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Chào anh
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Tôi là Hoàng Thiên Tuyết
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
ờm...chào cô tôi là Trương Đại Kỳ
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Uầy
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Bây giờ tôi mới biết anh tên Đại Kỳ đấy
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu có quan tâm hỏi hang gì tôi mà nói-_-
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Mà khoang đã
//thì thầm vào tai Thiên Bảo//
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Bạn trai của em à Thiên Bảo , đẹp traii thế
//phụttt phụtttttt//
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Gì vậy !!!!!!
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
đâu phải anh ta chỉ là
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Là gì nhỉ?
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Là bạn thôi !
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
ôi tôi tưởng tôi có danh phận hơn đấy chứ
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Nàyyy anh bị ảo hả?
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Anh lớn hơn tôi tận 5tuổi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Anh già thế còn muốn gặm cỏ à!?
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Này cậu nói làm như cậu ngon lắm vậy á hả?
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Chẳng phải vì lo cho cậu nên tôi mới đến đây
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu còn nói tôi già thế hảaaaaa!
Bác: nàyyy trễ rồi đấy các cháu không định vào nhà à ngồi đấy đến sáng sao
/Thiên Bảo đáp/
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Dạ vâng bọn con vào ngay ạ
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Thôi chị cũng phải về đây nhé
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Hẹn vài hôm gặp lại em nhea
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Dạ vâng chị về cẩn thận đấy
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Rồi chị biết cậu
Hoàng Thiên Tuyết
Hoàng Thiên Tuyết
Làm phiền cậu bạn Đại Kỳ trông em tôi dùm nhé heheheheheheeheh
//ngơ ngát nhìn//
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
hể! ôi trời
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
để tôi lo cho cô về đi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Anh cũng vào ngủ trước đi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
đêm nay tôi phải canh
Bác: con để bác canh áo quan của mẹ cho , con vào trong nghỉ ngơi sáng còn đưa mẹ đi nữa
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Thế có được không ạ?
Bác: được
Con bào nghỉ đi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Dạ vâng bác trông hộ cháu!
Bác: ừ
//tối hôm đó//
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Này
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi hỏi thật nhé.........òm......
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Sao
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu nói đi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Sao anh đối tốt với tôi quá vậy
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Đơn giản là vì.......
//giật mình ngưng lại//
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
saoo...anh nói đi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Là vì điều gì
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tôi...~thíc...thích.....
//run rẫy nói thầm//
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Anh làm sao...
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Tại tôi thích làm những việc như vậy....
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
ồ ra là vậy
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Thôi cậu ngủ đi
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi còn phải chuẩn bị đồ để mai đưa tiễn mẹ tôi
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
òm...vậy tôi ngủ trước
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
ùm
có thể nói rằng , ngày hôm ấy sự xuất hiện của bác sĩ Trương đã như xoa dịu một phần nào đó nổi buồn trong cậu , cậu thực sự có một người bên cạnh lúc khó khăn khốn khó nhất.
Cậu ấy đã tạm thời quên đi nỗi buồn như vết dao cứa nát vào tim cậu trong khoảng khắc ngắn ngủi này
//sáng hôm sau//
Bác: này nhanh lên đi xe đưa tiễn sắp khởi hành rồi
hôm nay là ngày mẹ cậu về với đất , cậu sẽ không còn được thấy mẹ nữa rồi chính thức hôm nay mẹ...đã thực sự rời xa cậu
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
con đưa mẹ đến đây thôi nhé..
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Mẹ hãy yên nghỉ ở nơi nào đó thật thanh thản nhé
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
đừng lo lắng bất cứ thứ gì cho con cả
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Con đã lớn rồi
những lời đấy như cứa nát trái tim của mọi người xung quanh ai cũng rơi lệ vì những câu nói đau lòng ấy
🗣️: tội thằng bé , chỉ còn mỗi mẹ . Giờ lại thành trẻ mồ côi rồi...
//chết lặng//
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
......
//nắm lấy vai Thiên Bảo//
//run run nói//
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Không sao.....manh....mạnh mẽ lên tôi sẽ luôn bên cậu
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
...được
/choáng váng/
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Này cậu sao thế...này
Lưu Thiên Bảo
Lưu Thiên Bảo
Tôi.....
//ngất lịm đi//
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Nàyyyy! Thiên Bảoooo! Thiên Bảoooo!
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Cậu sao thế?! Thiên Bảo!
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Ai đó gọi xe giúp cháu với
Bác Sĩ Trương
Bác Sĩ Trương
Nhanh lên
🗣️: được được để tôi gọi xe
Vài tiếngg sau đóoo...
Hot

Comments

Raptor gamer

Raptor gamer

Truyện của tác viết cực hay, tớ muốn đọc thêm nhiều hơn!

2025-07-25

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play