Tình Yêu Ở Cuối Bản Báo Cáo
Ly cà phê không đường
Sau hai tuần đi làm, Hạ Tử Yên vẫn giữ nguyên cảm giác ‘ khó ưa ‘ với vị sếp tổng như robot kia .
Không có gì thay đổi. Không một lời chào buổi sáng, không một câu cảm ơn, và tuyệt nhiên không hề có lấy một biểu cảm ấm áp.
Mỗi ngày trôi qua, cô càng chắc chắn rằng làm thư ký cho Giang Tuấn Trì là một trong những lựa chọn sai lầm nhất đời cô.
Không phải vì công việc quá nặng, mà là vì phải làm việc cạnh một người khiến không khí xung quanh lúc nào cũng lạnh như phòng họp đông đá.
Dù đôi lúc anh nói đúng, xử lý gọn, quyết đoán – nhưng thế thì sao? Vẫn là cái giọng khô khốc, ánh mắt lạnh ngắt, và thái độ như không thèm quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai
Và nếu ai đó nói làm lâu rồi sẽ hiểu, sẽ thấy anh không tệ… thì cô chỉ muốn cười khẩy:
Có những người, càng biết rõ, càng không muốn lại gần.
Hạ Tử Yên có mặt tại văn phòng từ rất sớm, như thường lệ. Cô chưa bao giờ trễ giờ, dù lý do chính đôi khi không phải vì chăm chỉ, mà là… tránh gặp anh ta trong thang máy
Cô pha một ly cà phê sữa, không đường – vị đắng khiến cô tỉnh táo hơn cả những câu mắng nhẹ nhàng mà Giang Tuấn Trì dành cho cấp dưới
Trên bàn là tài liệu buổi họp hôm qua, cùng bản góp ý cô đã viết lại theo yêu cầu của anh. Gửi từ 10h đêm qua, không một dòng phản hồi.
Hạ Tử Yên
Cũng phải. Một người như anh đâu bao giờ biết gửi sticker “ok” hay dù chỉ là một cái ‘ like ‘
Hạ Tử Yên
Tôi vào được không ?
Vẫn là cái giọng nói dứt khoát , lạnh lùng này
Hôm nay không áo vest, chỉ là sơ mi xanh xám, tay áo xắn gọn lên đến khuỷu tay. Vẻ lạnh lùng vẫn y nguyên, nhưng ít nhất không quá… công sở
Giang Tuấn Trì
Bản góp ý tôi đã đọc. Ghi chú ở trang cuối
Anh nói , đặt tập tài liệu lên bàn
Hạ Tử Yên
Anh cần chỉnh sửa gì không ?
Tử Yên định gật đầu cho xong, nhưng không hiểu sao, vẫn hỏi lại
Giang Tuấn Trì
Không . Cũng khá rõ ràng . Tiến bộ hơn rồi
Tử Yên hơi khựng lại. Một lời… khen?
Cô ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng, anh đã quay đi.
Hạ Tử Yên
Cũng biết khen người khác cơ đấy… Anh định kéo bão tới đấy à ?
Cô nhìn theo bóng lưng ấy, lẩm bẩm
Cô theo anh đến phòng họp nhỏ – buổi họp nội bộ với phòng thiết kế.
Trên bàn là mẫu thiết kế bộ nhận diện thương hiệu mới. Logo, tông màu, các sản phẩm truyền thông đều được bày ra. Cô lặng lẽ ghi chú, trong khi các bên tranh luận.
Giang Tuấn Trì
Phối màu này trông quá an toàn. Không có điểm nhấn. Người trẻ bây giờ không thích thứ dễ đoán
“ Nhưng đây là hướng đi của đối thủ. An toàn chưa hẳn là sai “
Một trưởng phòng phản bác nhẹ
Tử Yên nhìn sang anh. Gương mặt anh không thay đổi, nhưng giọng nói rõ ràng hơn
Giang Tuấn Trì
Vấn đề không phải là đúng hay sai. Mà là không có lý do gì để chúng ta phải giống họ
Tử Yên thấy bàn tay mình hơi cứng lại trên mặt giấy. Không hiểu sao, cô… đồng tình.
Giang Tuấn Trì có thể lạnh lùng, nhưng không hề tầm thường. Anh biết mình muốn gì, và ép người khác phải hiểu điều đó. Một người như vậy… chắc hẳn rất cô đơn?
Cô lập tức lắc đầu. Nghĩ gì thế không biết.
Tử Yên đi ngang qua quán cà phê ở tầng trệt, vô thức mua hai ly cappuccino – một cho cô, một ly không đường.
Hạ Tử Yên
Mua làm gì hai ly ?
Cô nhìn ly không đường, nhớ tới thói quen của anh trong các cuộc họp: cà phê không đường, không đá, uống nửa ly rồi bỏ dở.
Cô đứng trước thang máy vài giây, rồi thở dài, nhét ly cà phê còn lại vào túi xách.
Hạ Tử Yên
Không . Không phải vì quan tâm…chỉ là tiện tay thôi
Đi đến phòng của anh , gõ nhẹ cửa
Hạ Tử Yên
Là tôi đây , tôi vào nhé ?
Gương mặt lạnh tanh quen thuộc xuất hiện , trông phút chốc cô nghĩ rằng mình không nên mua cà phê cho anh ta
Giang Tuấn Trì
Không phải giờ làm việc , cô kiếm tôi làm gì ?
Hạ Tử Yên
Nãy tiện đường , tôi mua cho anh
Cô đặt nhẹ ly cà phê lên bàn anh
Giang Tuấn Trì
Sao đột nhiên vậy ?
Hạ Tử Yên
Tiện đường thôi , nếu anh không thích thì-
Giang Tuấn Trì
Để đấy , cô đi được rồi
Không nổi một từ cảm ơn , biết vậy đem cho người khác sẽ vui hơn . Nhưng anh ta không từ chối đã là một kỳ tích
Tử Yên gật nhẹ đầu rời khỏi phòng
Hạ Tử Yên
Đáng ra mình nên uống hai ly
Trợ lý Trương
Ơ ?! Cô Hạ ?
Hạ Tử Yên
Anh Trương , sao lúc nào anh cũng xuất hiện bất ngờ thế
Tâm trạng cô vui vẻ lên hẳn
Trợ lý Trương
Tôi mua đồ giúp sếp
Hạ Tử Yên
À được , tôi đi trước nhé !
Comments