"Có những khoảnh khắc.."

[Tầng trên – lan can hành lang dẫn ra khu kỹ thuật – 19h40]
Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống sàn gạch trắng. Từ trên cao, Mikey tựa người vào lan can lạnh buốt, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt dán chặt xuống hai bóng người phía dưới.
Ran đứng thẳng lưng, không nói nữa
Uwonie cúi đầu, lịch sự chào rồi bước tiếp về phòng
Từng động tác đều nhẹ nhàng, chỉn chu – như thể thật sự chẳng có chút cảm xúc nào gợn lên trong lòng em
Mikey nhếch môi
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Giả vờ đến vậy… thì phải giả đến cùng
Sano Manjirou
Sano Manjirou
*trầm giọng*
Một bóng đen to cao bước đến từ phía sau, cầm theo một lon nước. Anh im lặng vài giây, rồi đặt lon nước cạnh tay Mikey
"Mày nghĩ nhỏ nhớ Ran à?"
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Nhớ. Nhưng không nói
Gió lùa qua hành lang. Mikey không chớp mắt. Trong đáy mắt đen sâu hun hút ấy, chẳng ai đọc được điều gì – chỉ thấy trong làn sương mờ ảo, bóng một người con gái năm xưa vẫn kiên quyết quay lưng bỏ đi, để lại sau lưng tất cả những thứ gắn liền với đau đớn và tình yêu.
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Con bé không cần Ran biết nó vẫn nhớ hắn
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Vì nó muốn yêu lại từ đầu – lần này... không phải vì quá khứ
Sano Manjirou
Sano Manjirou
Chỉ sợ... con bé không làm được
?dra??
?dra??
Tự làm khổ mình từ hồi nào đến giờ vẫn không chừa
?dra??
?dra??
Giống ai đó tôi biết *khẽ cười, lạnh tanh*
Hai kẻ từng đứng trên đỉnh Touman giờ chỉ còn lại bóng lưng gầy gò và ánh mắt cũ mòn. Thế giới bây giờ chẳng còn trong sáng nữa. Phạm Thiên không phải Touman
Ran không còn là thằng trai biết đàn, biết cười. Và Uwonie... cũng không còn là em gái nhỏ hay trốn sau lưng anh mình, gọi Ran là "cái đồ tóc tím lập dị"
.
.
.
"Có những khoảnh khắc, dù có trốn bao xa, cũng không thoát được"
Manjirou Sano's Pov
"Tao vẫn còn nhớ ngày con bé nằm bất động trên bàn mổ
Cả người băng trắng, khuôn mặt dính máu, hơi thở mỏng như sợi chỉ
Bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cúi đầu, nói những câu tao không bao giờ muốn nghe lại
Tao không tin
Không muốn tin
Rồi nó tỉnh
Nhưng không phải là "nó" nữa
Không nhớ gì cả
Không nhớ Touman
Không nhớ tao
Không nhớ chính mình từng là ai, từng cười, từng khóc ra sao
Tao ngồi bên cạnh cả tuần trời, kể từng câu chuyện – những lần cả năm anh em tụ tập ở bờ biển, những trận cãi nhau vì cái kẹo que, những cái ôm ấm giữa mùa đông
Emma hay nắm tay nó đi chơi lễ hội
Shinichirou từng đèo nó đi học bằng cái xe đạp cũ mèm
Izana thì cắt tóc cho nó – vụng về, nhưng nó luôn cười bảo đẹp
Tao thì..
Tao chỉ đứng phía sau, canh chừng và cấm mọi đứa con trai bén mảng lại gần nó
Tất cả… trừ Ran
Tao không dám nhắc tới nó
Không phải vì ghét
Mà vì sợ
Sợ con bé nhớ lại thứ mà tao không thể bảo vệ
Sợ nó nhớ lại cảm giác đau đến mức muốn chết đi khi yêu nhầm một thằng như Ran Haitani
Thằng mà tao từng hứa sẽ đánh chết nếu còn bén mảng lại gần em gái tao thêm lần nữa
Nhưng cũng chính tao… sau cùng, lại đưa con bé trở về đây
Thằng Ran vẫn còn sống
Con bé thì quên
Mọi thứ lộn ngược như một trò đùa nhảm nhí của số phận
Tao đứng sau cửa kính, nhìn nó đối mặt Ran như người xa lạ
Con bé diễn tốt hơn tao nghĩ
Chỉ là... tao không biết lần này, nó đang bảo vệ ai"
.
.
End Ep 3
Hot

Comments

XVIDEOS2212

XVIDEOS2212

Hay 🌈

2025-07-25

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play