Chương 2
Wooin tỉnh dậy giữa bầu không khí ẩm ướt và u tối, đầu vẫn còn choáng váng, mùi cỏ ẩm mục bốc lên nồng nặc, không khí dường như đặc quánh
Quần áo vẫn là đồ mà nó mặc lúc đến nhà ông, nhưng tất cả đã lấm lem bùn đất
Trên má vẫn còn dấu vết vết xước, trên môi có vị tanh của máu khô
Yoo Wooin
//lẩm bẩm// cái deo gì đây...mình bị đập thuốc nữa à? Hay vẫn đang phê...?
Một tiếng động khẽ vang lên sau lưng
Yoo Wooin
//giật mình quay lại//
Một người con trai tóc đỏ, dài và rối bời, mặc bộ y phục rách nát màu xám tro đang ngồi tựa vào gốc cây cổ thụ, mắt nhắm nghiền
Tay bị trói chặt bởi những sợi xích đen kịt, có vẻ đã rỉ máu
Gương mặt hắn sắc sảo như dao khắc, mang vẻ đẹp dữ tợn, tai nhọn, móng tay dài hơn bình thường
Yoo Wooin
Ê...ê, ông anh còn sống không vậy?
Khi chỉ còn cách vài bước, mắt người kia mở ra. Tròng mắt có hai màu, một bên đỏ như máu, một bên lại đen và sâu như hố đen vũ trụ
Ánh nhìn của hắn đầy thú tính.
??? (có 🐦)
Ngươi là ai...?
Giọng hắn khàn khàn, từng từ rít qua kẽ răng như cố kiềm lại thứ bản năng xé xác người bên trong
Wooin lùi lại theo phản xạ
Yoo Wooin
Tôi...cũng deo biết
Yoo Wooin
Mới nãy còn ở nhà, rồi...tỉnh dậy thì đã ở đây
??? (có 🐦)
Chiếc nhẫn. Ngươi chạm vào chiếc nhẫn, đúng không?
Yoo Wooin
//chau mày// nhẫn?
Yoo Wooin
À...cái nhẫn xanh lục trong phòng ông nội...
Tên tóc đỏ gầm lên, xích sắt kêu leng keng
Một cơn gió lạnh lướt qua khiến da gà nổi khắp người Wooin
Cậu nhìn thấy rõ – từ bụng hắn đang rỉ máu, nhưng thứ chảy ra không chỉ là máu, mà cả một luồng khói đen mờ đục
Yoo Wooin
Mày là ai? Bị bệnh hả? //bắt đầu nổi cáu//
??? (có 🐦)
//gằn giọng// ta là...
Vinny Hong
Bị phong ấn ở đây năm mươi năm rồi...chính bởi một mảnh Minh Hồn Châu trong cơ thể con đàn bà tên Mia
Wooin nhíu mày, chưa kịp hỏi gì thêm thì phía xa có tiếng chuông rung
Một bóng người từ trong sương mù hiện ra – là một người phụ nữ, dáng người cao, thanh mảnh, mái tóc đen dài buộc hờ sau lưng, vận y phục trắng, tay cầm trượng gỗ bọc giấy chú
Người phụ nữ nói, giọng trầm, lạnh và uy nghi
??? (🆑)
Cậu không biết hắn nguy hiểm thế nào đâu
Yoo Wooin
Cô là ai? //cau mày//
Mia Kim
Người canh giữ Minh Hồn Châu
Cô đưa tay chỉ vào phần ngực áo mình – một tia sáng tím nhạt phát ra từ lớp vải
Yoo Wooin
//nheo mắt// "cái quái gì đang xảy ra vậy..."
Vinny Hong
//gào lên từ phía sau// con khốn! Mày tới đây để giết tao à?
Vinny Hong
Tao sẽ xé xác mày ra từng mảnh nếu thoát khỏi đám xích chó chết này!
Cô lặng lẽ đưa trượng lên, chú văn bắt đầu sáng rực
Wooin cảm thấy không khí căng như dây đàn
Yoo Wooin
Khoan đã! Cô nói gì thì nói rõ cho tôi cái!
Yoo Wooin
Đây là đâu, chuyện quái gì xảy ra?
Yoo Wooin
Tôi chỉ chạm vào một cái nhẫn thôi mà!
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô dịu lại, mang theo chút cảm thông
Mia Kim
Cậu đã bị cuốn vào rồi. Minh Hồn Châu ấy...dẫn lối những kẻ có dây mơ rễ má với linh lực
Mia Kim
Có vẻ...cậu là người kế thừa
Yoo Wooin
Kế thừa cái lon me gì? Tôi chỉ là một thằng nghiện, deo ai cần tôi kế thừa cái gì hết
Vinny Hong
//bật cười// mày sẽ cần nó. Sớm thôi, sẽ đến lúc mày cầu xin có thêm sức mạnh
Vinny Hong
Tao sẽ chờ đến khi đó
Wooin quay đầu định quát, nhưng ngay lúc ấy, dây xích trên tay Vinny phát ra tiếng rạn nứt
Một trong những mắt xích đen đã nổ tung
Mia lập tức giương trượng lên
Một luồng ánh sáng bắn ra, nhưng Vinny vẫn cười
Hắn đang thức tỉnh – một phần thôi – nhưng đã đủ khiến không gian xung quanh biến dạng
Wooin bị hất văng vào gốc cây, toàn thân đau điếng
Trong cơn choáng váng, cậu thấy Mia đứng chắn trước mặt mình, trượng giơ cao, tóc bay trong gió lửa
Dưới chân cô là vòng chú tỏa sáng – một kết giới cổ xưa
Vinny thở hổn hển, máu đổ ra từ mắt, nhưng hắn vẫn cười
Vinny Hong
Chúng ta còn gặp lại, con diem mặc áo trắng...và cả mày nữa, thằng nghiện
Vinny Hong
Tao sẽ lấy Minh Hồn Châu từ người mày
Hắn ngã xuống, bất tỉnh lần nữa
Mia từ từ quay lại, thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán
Mia Kim
Cậu có bị thương không? //hỏi Wooin//
Wooin lắc đầu, mặt mày nhăn nhó
Yoo Wooin
Tôi deo hiểu chuyện gì đang diễn ra...nhưng tôi ghét cái thằng đầu ớt đó
Mia Kim
//khẽ cười// tốt. Vì cậu sẽ phải ở cạnh tôi một thời gian dài nữa
Yoo Wooin
//ngẩng lên, vẻ bất mãn// cái deo..!
Yoo Wooin
Thật là...tôi vừa tỉnh dậy khỏi cơn phê, không định dính vào trò dị đoan này đâu
Mia Kim
//nghiêng đầu, đôi mắt lướt qua bàn tay Wooin//
Chiếc nhẫn ngọc – không biết từ lúc nào – đã hóa thành một vết ấn chìm màu lục trong da
Mia Kim
Cậu không còn đường lui nữa rồi
Author (Em)
Wooin = cậu nhé
Author (Em)
Cho nó dĩa huông (maybe)
Yoo Wooin
Cô muốn tôi theo cô về làng hả?
Wooin nhìn Mia như thể cô vừa đề nghị cậu ăn đất
Yoo Wooin
Cảm ơn, nhưng không bao giờ
Yoo Wooin
Tôi sẽ ngồi đây. Tôi không thuộc về cái thế giới quỷ quái này
Mia đứng yên một lúc, ánh mắt trầm mặc nhìn cậu đang ngồi bệt dưới gốc cây, đầu dựa vào thân cây, tay vẫn lăm lăm điếu thuốc chẳng thèm châm
Thắc mắc Wooin lấy thuốc đâu ra hả?
Thì trong túi cậu ta lúc nào chả cá bao thuốc, còn bật lửa thì tao không biết
Yoo Wooin
Tôi sẽ tìm cách quay về //lầm bầm// có thể còn thuốc (muy tá) trong túi áo. Biết đâu...ngủ một giấc lại tỉnh dậy ở Seoul
Mia Kim
Cậu không thể quay lại được nữa
Yoo Wooin
Ồ, tuyệt thật. Vậy để tôi tự chết ở đây nhé //gắt lên// cô đi đi. Tôi không cần bảo mẫu
Cô nhìn cậu đúng ba giây, rồi nhấc trượng gác lên vai
Mia Kim
Cậu không cần, nhưng làng tôi thì cần
Mia Kim
Và Minh Hồn Châu thì chắc chắn không tự bảo vệ cậu đâu
Rồi, trước khi Wooin kịp mở miệng chửi thêm câu nào...
Cậu bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất
Mia ôm gọn Wooin bằng một tay, như bế một bao gạo nhưng không quên giữ cho đầu cậu tựa vào vai mình
Tay còn lại vẫn vững chắc giữ trượng, từng bước đi vững chãi và dứt khoát qua khu rừng tối đen
Yoo Wooin
Buông tôi xuống! Tôi tự đi được!
Yoo Wooin
Cái kiểu bế này là sao hả?! Cô nghĩ mình là ai—?
Mia Kim
Một người không có thời gian để cãi nhau với đứa trẻ không biết mình đang gặp nguy hiểm //lạnh lùng đáp//
Yoo Wooin
Trẻ cái daubuoi! Tôi 22 tuổi rồi, đừng có xem tôi như một đứa con nít!
Mia Kim
Cậu đang cư xử y hệt một đứa con nít đấy, Wooin
Yoo Wooin
//giãy giụa// cái đồ diem mặc áo trắng! Cô không biết tôi là ai à?!
Mia Kim
Tôi biết. Một kẻ nghiện. Không nhà, không nghề nghiệp đàng hoàng, không ai nương tựa
Wooin khựng lại. Không nói gì nữa
Yoo Wooin
Đừng tưởng cô nói đúng thì tôi sẽ để yên!
Gió rừng lùa qua tán cây, tiếng cú rúc ở đâu đó xa xa
Con đường mòn u ám dẫn về một ngôi làng nhỏ nằm ẩn sau sườn núi, đèn dầu leo lét và làn khói mỏng bốc lên từ vài căn nhà mái tranh
Mia Kim
Dù cậu có muốn hay không...
Mia Kim
Cuộc sống cũ của cậu đã chấm dứt rồi
Yoo Wooin
Và tôi phải sống như chó trong cái làng cổ tích đó à?
Mia Kim
Nếu là chó, thì ít nhất cũng là chó được ăn no, ngủ ấm, và không bị yêu quái xé xác
Yoo Wooin
...vẫn không thuyết phục
Mia Kim
//bật cười khẽ// cậu có thể ghét tôi bao nhiêu tùy thích
Mia Kim
Nhưng nếu cậu chết, Minh Hồn Châu cũng tan vỡ
Mia Kim
Và chúng ta, tất cả, đều xong
Họ đi khuất vào màn đêm, tiếng chân đạp lên lá khô lạo xạo
Wooin ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đầy sao nhưng không có chòm nào quen thuộc
Yoo Wooin
Mẹ kiếp //lầm bầm// tao ghét mấy trò định mệnh...!
Comments