-Thanh Âm Tâm Hồn-[LyChau:Phương Ly X Châu Bùi]
Chương 3:Đủ rồi,không cần nữa.
Tối hôm đó,ánh trăng tròn sáng lên trong lớp mây mờ ảo.Châu không về nhà,cô ra ngoài tận hưởng không khí vắng vẻ buổi đêm.Đáp lại chỉ là sự cô đơn lạnh lẽo.
Làn gió thổi qua hất nhẹ mái tóc,dáng người thanh mảnh cùng vs chiếc áo thun thùng thình.Đi dạo ban đêm nhưng lại không có chút sợ hãi..?
Bảo Châu
//Nhìn quanh//Còn chỗ nào không nhỉ..
Đi mấy hồi,cô dừng chân ở 1 cửa hàng tiện lợi.Lờ đờ ngồi xuống ghế,phiêu theo nhạc qua chiếc tai nghe.
Bảo Châu
//Chán nản//*Mình không hiểu..*
Bảo Châu
*Rốt cuộc kiếp trước có thù oán gì chứ..Sao cuộc sống lại trở nên như này?..*
Một người gầy,cao đi đến chỗ Châu.Vỗ nhẹ vai,cười cợt.
Ngón tay mềm nhũn gỡ chiếc tai nghe còn đang phát nhạc.Ngước lên,đôi mắt lạnh lùng,không cần nói cũng biết cô đang khó chịu.
Nv5
Nào nào,đừng nhìn tao kiểu đó.
Bảo Châu
//Đứng lên//Anh muốn gì đây?!
Nv5
Chà,con em gái này cũng trưởng thành phết nhỉ?
Nv5
Nhớ vụ hồi xưa không?Giờ mày có làm nên gì không?
Nv5
Tao với mẹ mày nói rồi,cái ước mơ của mày là vô bổ thôi!
Nv5
Mày suy nghĩ lại,mày sẽ đ-
Gương mặt Châu biến sắc,tối sầm.Cơn giận của cô đã trào lên.
Bảo Châu
//Nói to//Câm mồm!..
Bảo Châu
Ha..gia đình bỏ rơi tao chỉ vì giấc mơ ấy,đến giờ vẫn còn muốn tao thay đổi?
Bảo Châu
Sao lại cứ ép buộc tao?Nghệ sĩ có gì sai HẢ?
Im lặng vài ba hồi,Châu bất giác thấy lạ.Không thấy nhân viên hay quản lí,không gian lúc này làm cô sợ sệt.
Nv5
Đúng là mày chỉ được cái vô dụng mà thôi!
Đôi tay vạm vỡ,chai sần định đánh vào cô.Thân thể yếu kém không thể chống cự,chỉ biết nhắm chặt mắt.
Nv6
Tôi là khách quen của cửa hàng,anh tính làm gì 1 cô gái bé nhỏ thế hả?
Giọng nói bực bội thì thầm bên tai Châu:
Nv5
*Lần sau mày không thoát được tao đâu,con ạ.*
Cảnh tượng lúc nãy khiến cô mặt cắt không còn giọt máu.Có vẻ như chuyện quá khứ chưa yên ổn,cô còn phải đối mặt nhiều thứ hơn.
Nv6
Con gái ra ngoài đường thì cẩn thận,tôi chỉ nhắc thế thôi.
Ly đang miệt mài chăm sóc cho cây,cô yêu thiên nhiên,yêu những người quý trọng cây cối.
Phương Ly
Hm..hết phân trồng rồi thì phải..
Phương Ly
*Giờ này đi mua vẫn còn kịp*.
Không mất bao lâu để Ly đến cửa hàng tiện lợi.Vừa bước chân vô cũng là lúc 1 bóng dáng thấp thỏm vụt đi.
Chợt có cảm giác,Ly quay lại nhìn thì người đã đi mất.Khó hiểu nhưng cô còn phải lo việc của mình.
Trong lúc chờ đợi,Ly thấy 1 vật lạ trên bàn.Cô tiến đến dò xét:
Phương Ly
*Khắc ký tự "C.B"? Là gì nhỉ..*
Nhân viên
Thanh toán đã xong rồi ạ.
Ly vội cho đồng hồ vào túi,vội vàng chạy về với công việc của mình nhưng trong đầu thoáng lên 1 suy nghĩ.
Châu đã về nhà,cô khóa chặt cửa,ngồi bệt vào 1 góc phòng.Nước mắt chảy dài hai bên má,cô không có cuộc sống tự do,cô không được hạnh phúc..Cô không có vị trí trong tim ai cả.
Không gia đình,bạn bè xa lánh,cô lại hay tự trách mình,"tẻ nhạt".
Sáng hôm sau,nắng không gắt,mưa không to,chỉ có lòng cô thêm nặng trĩu.
Bảo Châu
Đồng hồ đâu rồi??
Bảo Châu
*Chết thật,đó là kỉ vật cha để lại mà?!..*
Ngoài việc học,cô hay ngắm nhìn chiếc đồng hồ ấy.Giống như là động lực sống của cô.
Phương Ly
Phù..hôm nay cũng bán được nhiều hơn trước.Tích cực hơn mới được.
Nói rồi Ly trầm ngâm,rút ra từ tay chiếc đồng hồ mà ngẫm nghĩ.
Phương Ly
*Chưa thể tìm ra là của ai..mình giữ hộ vậy được không?*
Nv4
Nào bọn mày đi theo tao,có trò vui.
Nv1
Mày tính làm gì??Bỏ ra!
Bảo Châu
Tao không thích,thả ra chưa?..
Nv4
2 tụi mày chống cự là biết mặt tao.
Bọn chúng kéo nhau vào con hẻm nhưng đã lọt vào tầm nhìn của Ly.
Phương Ly
*Giới trẻ đùa giỡn sao?..*
Phương Ly
*Có cả vị khách hôm bữa?*
Đặt chậu hoa xuống,cô không hiểu sao lại có dự cảm không lành.Tức tốc chạy ra ngoài.
Nv4
Sao mày lại méc cô vụ hôm qua hả?
Nv1
Tụi tao có quyền được không?
Nv1
Mày nghĩ mày lớn hơn ai mà ăn hiếp?
Nv4
//Quay sang Châu//Con mày?
Nv4
Không muốn trả lời tao đúng không!?
Đột ngột..tiếng còi cảnh sát vang lên.Ba người đều ngạc nhiên,1 trong 3 cất tiếng:
Nhân viên
Tụi mày gọi cảnh sát??
Bảo Châu
Đ-đúng đó,mày làm được gì nữa?
Nv1
Mày gan vậy?Lỡ nó không tin..
Nv1
Thôi,về nhà.Dạo này thấy mày mệt mỏi lắm rồi đấy.
Bảo Châu
*Hm..mình chịu đừng tới bao giờ đây..*
Cảm xúc thất thần,Châu định quay về thì mặt đối mặt với Ly.Thân hình cao lớn khiến Châu có chút rụt rè.
Phương Ly
Em không nhớ tôi cũng không sao.
Phương Ly
Vừa nãy đến kịp lúc.
Comments