[Fandomgau] Mê Luyến (Kẻ Ăn Hồn, Đồng Tiền Ngũ Đế, Quỷ Khóc, Đầu Bếp Địa Phủ, Ta Là Kẻ Điên Hay Ác Q
Pov: Trước và sau khi yêu (p2)
Pov: Trước và sau khi yêu
Hắn chưa từng quan tâm tên ai.
Em cũng vậy – chỉ là một bóng người đi ngang qua hành lang chết chóc hắn quen thuộc.
Tiểu Nhất Bạch
Tôi không cần giúp.
Không muốn ai thấy bàn tay dính máu mình.
Rồi, một ngày em để lại cho hắn một bữa cơm – nguội ngắt nhưng đầy đủ.
Có ghi chú: “Ăn đi đồ ngốc. Là người thì phải ăn.”
Tiểu Nhất Bạch
Tôi… để phần lại cho em.
Tiểu Nhất Bạch
Em ăn chưa?
Hắn không còn là sát thủ nữa.
Chỉ là một người đàn ông cẩn thận gắp từng miếng đồ ăn, sợ em đói.
Một người học cách nói lời cảm ơn… mà đỏ cả tai.
Nàng ta chưa từng cần ai.
Nhất là một cô gái không rõ lai lịch, lặng lẽ như em.
Với nàng, em là kẻ phiền phức, không hợp đẳng cấp.
Bạch Tiêu Tiêu
Tránh đường.
Bạch Tiêu Tiêu
Tôi không thích ai đứng sau lưng mình.
Nàng ta lạnh như băng, ánh mắt luôn mang vẻ khinh khỉnh.
Nhưng rồi em lại là người duy nhất không sợ thái độ ấy.
Lặng lẽ lau vết thương cho nàng, đặt viên kẹo vào tay nàng – rồi đi mất.
Tô Dao Dao (L/n)(Y/n)
Cô không cần phải mạnh mẽ hoài đâu.
Tô Dao Dao (L/n)(Y/n)
Người cũng là người mà thôi.
Từ hôm đó, nàng ta bắt đầu thấy khó chịu… mỗi khi em không ở cạnh.
Cứ giả vờ kiêu ngạo, giả vờ lạnh nhạt – rồi lúng túng mỗi khi em cười.
Bạch Tiêu Tiêu
Tôi… không có gì để nói với em cả.
Bạch Tiêu Tiêu
Nhưng mà… hôm nay có bánh kem không?
Bạch Tiêu Tiêu
Hay gì khác cũng được....
Bạch Tiêu Tiêu
Tôi muốn ăn đồ ăn em nấu....
Hắn cũng chưa từng tin vào cái gọi là “tình người”.
Em chẳng là gì – chỉ là một gánh nặng có thể bỏ lại bất cứ lúc nào.
Ô nha
Tôi không cứu người.
Và thường kèm theo ánh mắt vô cảm khiến người khác ớn lạnh.
Nhưng rồi, trong một buổi tối, em giật tay hắn lại, trừng mắt:
Tô Dao Dao (L/n)(Y/n)
Anh tưởng không cười là ngầu à?
Và cười – lần đầu tiên sau bao năm.
Không phải vì buồn cười… mà vì tim hắn nhói.
Vì lần đầu tiên, hắn không muốn em biến mất khỏi thế giới này nữa.
Ô nha
Nếu em chết… tôi cũng không sống nổi đâu.
Hắn là người sống sót từ sự phản bội.
Tin tưởng là điều xa xỉ, còn yêu là điều ngu xuẩn.
Khi em đưa tay về phía hắn lúc hắn bị thương, hắn hất ra không chút do dự:
Vương Nham
Cô muốn giả vờ tốt bụng?
Vẻ lạnh lùng, ngạo mạn đó như tường thành – không ai đến gần được.
Nhưng rồi em không bỏ đi.
Vẫn lặng lẽ để lại thuốc, để lại nước.
Không chờ cảm ơn, không cần báo đáp.
Tô Dao Dao (L/n)(Y/n)
Tôi không tốt, nhưng tôi không bỏ mặc người sắp chết.
Hắn cười, lần đầu sau nhiều năm.
Cười khàn khàn như xé nát lớp sắt gỉ trong tim.
Vương Nham
đừng cứu ai khác nữa.
Vương Nham
Ở bên tôi thôi.
Hắn nấu ăn cho ma quỷ, chém linh hồn bằng dao bếp.
Hắn không nói chuyện với người sống nhiều – càng không bận tâm đến kẻ ăn mà không khen.
Mặc Vấn/Mặc Trù Tử
Ăn xong rồi thì đi.
Mặc Vấn/Mặc Trù Tử
Tôi không cần đánh giá.
Em cầm đũa, nhai kỹ, gật gù rồi cười:
Tô Dao Dao (L/n)(Y/n)
Ngon quá!
Tô Dao Dao (L/n)(Y/n)
Giống vị mẹ tôi chưa từng nấu.
Tô Dao Dao (L/n)(Y/n)
À tôi đùa đó.
Lần đầu tiên… hắn dừng tay.
Mặt hắn không biến sắc, nhưng tay hắn run nhẹ.
Từ đó về sau, mỗi ngày đều có một phần nhỏ riêng đặt bên cạnh em.
Mặc Vấn/Mặc Trù Tử
Em bỏ bữa, tức là chê tôi nấu món dở.
Hắn nhìn em ngủ gục bên bàn ăn, khóe môi nhẹ nhếch lên:
Mặc Vấn/Mặc Trù Tử
Cười như vậy, chắc là ngon thật.
13. Tần Mặc Mặc & Quỷ Tiên
Tần Mặc Mặc – nàng ta hiền lành, dịu dàng, luôn nhường nhịn, luôn im lặng chịu đựng.
Khi em lần đầu can thiệp để nàng không bị lợi dụng, nàng ta chỉ khẽ lắc đầu, nụ cười gượng gạo:
Tần Mặc Mặc
Em đừng vì tôi mà phải khó chịu…
Còn Quỷ Tiên trong nàng – một kẻ mạnh mẽ, ngạo nghễ, luôn khinh thường nhân loại – nhìn em bằng ánh mắt lạnh băng:
Quỷ tiên
Một đạo sĩ vô danh như ngươi, nghĩ mình có thể cứu ai à?
Hai con người trong một thân xác.
Cả hai đều nghĩ rằng em đang lãng phí thời gian.
Nhưng rồi, em không rút lui.
Em ở lại, giúp nàng tránh những tổn thương nhỏ nhất, lặng lẽ bảo vệ nàng khỏi bị lợi dụng, không phán xét, không gồng gánh.
Tần Mặc Mặc đã mỉm cười thật sự, lần đầu nói câu khiến em sững người:
Tần Mặc Mặc
Nếu… nếu em mệt thì để tôi che chở em một lần, có được không?
Và Quỷ Tiên, người từng khinh thường em, giờ đây đứng trong gương, ánh mắt tối sầm, giọng nói thấp và nguy hiểm:
Quỷ tiên
Kẻ như ta không yêu ai...
Quỷ tiên
nhưng nếu là em, thì ta muốn kéo em vào bóng tối cùng ta — vĩnh viễn không ai chạm vào được.
Hai mặt – một ánh sáng yếu ớt, một bóng tối điên loạn – đều vì em mà cùng chung một khát khao giữ lấy.
14. Vương Nham (phản diện)
Khi gặp em, hắn tưởng em cũng vậy – một “anh hùng giả tạo” khác.
Vương nham (phản diện)
Cô cũng đeo mặt nạ như bọn họ thôi.
Vương nham (phản diện)
Đừng giả vờ lương thiện với tôi.
Ánh mắt hắn là bóng tối, sâu không thấy đáy.
Nhưng rồi, khi em nhìn hắn không chút sợ hãi, khi em nói:
Tô Dao Dao (L/n)(Y/n)
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt.
Tô Dao Dao (L/n)(Y/n)
Tôi chỉ là tôi thôi.
Hắn không biết yêu là gì – nhưng trong bóng tối ấy, lần đầu tiên, hắn muốn giữ lại một điều gì đó không bị vấy bẩn.
Vương nham (phản diện)
Nếu cô không giả vờ… thì ở lại đây.
Vương nham (phản diện)
Với tôi.
Vương nham (phản diện)
Trong bóng tối này.
Tác giả
Có vẻ viết hơi dài nhỉ?
Tác giả
Có chút xàm ha....
Tác giả
Chắc drop luôn quá....
Tác giả
Thôi thì dù sao cũng cảm ơn mọi người ủng hộ, ai đọc rồi thì mình cảm ơn.
Tác giả
Mình chỉ nói thế thôi...
Tác giả
Và bao giờ ra nữa thì không biết.
Comments
Shiro Tenshi
Drop là tui giãy á, mà bà tác có thể vào acc tôi ủng hộ truyện đc ko? Có cái tên fadom gấu á
2025-08-12
1
Mộng Thư Dao
tặng bà 1 tách cà phê nè, ra nhiều hơn nữa nhé, tôi hóng
2025-08-02
2
Mộng Thư Dao
Xàm gì, tôi khoái văn của bà đó. tặng bạn 1 vote nè, đừng có drop nha
2025-08-02
2