[RhyCap] Hào Quang Không Có Em!
NHỮNG NGÀY BÌNH YÊN NHẤT - TRƯỚC CƠN BÃO:
[Chat buổi tối – sau một lần Quang Anh diễn thử ở phòng thu]
Nguyễn Quang Anh
💬:Hôm nay anh đứng trên sân khấu lần đầu.
Nguyễn Quang Anh
💬:Chỉ có 10 người xem thôi, nhưng… anh run gần chết.
Hoàng Đức Duy
💬:Em thấy mà.
Hoàng Đức Duy
💬:Anh cứ liếc xuống phía dưới miết… chắc tìm em đúng hong 😏
Nguyễn Quang Anh
💬:Ủa sao biết =))
Hoàng Đức Duy
💬:Vì em cũng đang tìm anh trong đám đông.
Đêm hôm đó, Quang Anh đăng story một bức ảnh sân khấu mờ mờ, caption:
“Cảm ơn người đã luôn ngồi dưới hàng ghế cuối cùng.”
Nhưng Đức Duy biết – đó là mình..
[Chat đêm muộn – 0:43 AM]
Nguyễn Quang Anh
💬:Duy ơi… ngủ chưa?
Hoàng Đức Duy
💬:Chưa ngủ.Anh cần em à?
Nguyễn Quang Anh
💬:Ừ, anh thấy hơi mệt. Tim đập nhanh, không biết vì áp lực hay vì…
Hoàng Đức Duy
💬:Vì em hở 😳
Nguyễn Quang Anh
💬:Không biết nữa.
Nhưng lúc nãy anh tập bài “Cơn Mưa Em Rơi”…
Đến đoạn “em rời đi, tim anh rớt lại” là anh nhớ em.
Hoàng Đức Duy
💬:Ơ… anh nhớ em từ bao giờ vậy? Chúng ta đâu phải là gì của nhau…
Nguyễn Quang Anh
💬:Ừ…không phải là gì cả.Chỉ là… anh không muốn ai khác ngồi ở hàng ghế cuối ngoài em.
KHOẢNG THỜI GIAN GẮN BÓ NHẤT!
Họ có những buổi chiều ra công viên, Duy đeo tai nghe chung với Quang Anh, cùng nghe những bản nhạc anh mới thu.
Họ từng đạp xe lòng vòng qua những con phố nhỏ, không nói gì nhiều, nhưng chỉ cần đi cạnh nhau là đủ ấm.
Duy từng chạm nhẹ vào bàn tay Quang Anh trên tay lái… rồi vội rút lại.
Quang Anh từng lén nhìn Duy khi cậu ngủ gật trên ghế đá, mái tóc rũ che nửa mặt – như một khúc ballad không lời.
[Tin nhắn vào một ngày trời đổ mưa]
Nguyễn Quang Anh
💬:Lại mưa rồi…
Em nhớ hôm đầu tụi mình gặp nhau không?
Hoàng Đức Duy
💬:Nhớ chứ.
Hôm đó em cho anh một sợi dây đàn. Giờ anh còn giữ không?
Nguyễn Quang Anh
💬:Còn.
Anh không thay dây khác nữa.
Sợ thay rồi… thì không phải là “dây đàn em đưa” nữa.
Nguyễn Quang Anh
💬:Ừ. Ngốc vì giữ một sợi dây…
Và giữ cả một người – dù chưa từng gọi người đó là “người yêu”.
Khoảnh khắc đó, nếu ai hỏi họ là gì…
Họ cũng không biết trả lời sao.
Nhưng họ biết: họ là của nhau. Theo một cách dịu dàng và chưa kịp gọi tên.
Comments