[KisaxKijay]"Mùa Hạ Của Đôi Ta. "
Chương 3.
//...//: hành động
*...*: suy nghĩ
"... ":nói nhỏ, nói thầm
ABC: Hét, nói lớn
~~: dẹo
- : nhắn tin
: call
-...-: thời gian địa điểm
Mặt trời chưa thực sự lên cao, nhưng bầu trời đã dần thoát khỏi lớp chăn mây mờ đục của đêm qua, để lộ ra màu xanh dịu ngọt pha chút vàng mật của buổi sớm. Ánh nắng ban mai như một làn sương ánh sáng mỏng tang, len qua những song cửa khẽ mở, lặng lẽ trượt dọc theo các vệt bụi lơ lửng trong không khí. Nó không chói chang, không gay gắt, mà ấm áp như bàn tay của người thân, chạm nhẹ vào mọi vật từ gờ tường, góc bàn học, cho tới tấm chăn đang bọc kín một cậu nhóc còn chưa chịu rời giấc mơ.
Căn phòng im lìm, yên tĩnh một cách đáng yêu. Không khí vẫn còn đượm mùi tinh tươm của đồng phục mới được là phẳng tối qua, xen lẫn mùi thơm dịu nhẹ của sữa còn đang nguội dần trong ly dưới bếp. Mọi thứ đều đang đợi chờ một điều gì đó chính xác hơn, đợi một người.
Tiếng cửa phòng vang lên khẽ khàng như một lời chào ngày mới. Không vội vã, không ồn ào, bước chân chậm rãi của Kresh vang lên đều đặn trên sàn gỗ, mang theo chút mỏi mệt của người dậy sớm, nhưng cũng chất chứa một điều gì đó vừa nhẹ nhõm vừa thân quen. Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng rộng tay chưa cài hết nút, mái tóc hơi rối nhưng gương mặt thì sáng bừng vì ánh nắng hắt vào từ cửa sổ.
Ánh mắt Kresh dừng lại nơi chiếc giường đơn bên góc phòng. Một đống chăn cuộn tròn đang thở đều đều, như thể chẳng hề biết hôm nay là ngày đầu tiên quan trọng trong một hành trình mới. Cậu nhóc ấy hiện đang vùi mặt vào gối với sự quyết tâm ngủ thêm chẳng kém gì quyết tâm chơi game đến sáng.
Anh bước nhẹ tới, kéo nhẹ tấm rèm để ánh sáng tràn thêm vào phòng, rồi đứng yên một lúc, nhìn đứa em trai đang say giấc. Đôi lúc, Kresh thấy khó tin là cậu nhóc này chính là người được các giáo sư kỳ vọng nhất khóa. Bởi vì khoảnh khắc ấy, Kijay chẳng khác gì một cục bông lười biếng và bướng bỉnh.
Kresh cười nhẹ, khom người xuống, giọng anh dịu dàng nhưng đủ lớn để vang lên giữa căn phòng yên tĩnh
Kresh
Em dậy đi, sáng rồi. Hôm nay là ngày nhập học đấy, không lẽ em định đến trễ ngay buổi đầu tiên?
Không có tiếng trả lời. Chỉ có một âm thanh nho nhỏ phát ra từ bên trong chăn
Kijay
…Năm phút nữa thôi mà…
Kresh thở ra một hơi, nhẹ mà dài. Không phải lần đầu nghe câu đó. Có lẽ đến lần thứ một nghìn. Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay xoa đầu em trai một cách tự nhiên, giống như cách đã làm từ những ngày Kijay còn tiểu học. Động tác ấy không chỉ để đánh thức, mà còn là lời nhắn nhủ: “Anh ở đây, dậy thôi, không có gì đáng sợ cả.”
Kresh
Anh để đồng phục sẵn trên ghế rồi, bánh và sữa dưới bếp. Em mà lười là nước nóng hết trước đấy, rồi đừng trách
Chiếc chăn nhúc nhích nhẹ. Một bên mắt lười biếng hé ra, kèm theo giọng nói lèm bèm
Kijay
Em thấy… gây ấn tượng bằng việc đi học trễ cũng là một cách hay.
Kresh nhướng mày, bật cười một tiếng khẽ
Kresh
Ồ, vậy để anh gây ấn tượng trước nhé, bằng cách bế em nguyên bộ đồ ngủ này ra sân trường luôn?
Lần này thì cả hai mắt mở ra. Gương mặt Kijay thò lên khỏi chăn với vẻ nửa tỉnh nửa không, ngước nhìn anh trai bằng ánh mắt cảnh giác
Kijay
Anh mà làm vậy… em dỗi cả tuần luôn đó.
Kresh
Còn dỗi được là còn tỉnh rồi. Mau dậy, đánh răng rửa mặt đi. Anh không muốn bị ghi vào lịch sử gia đình là người duy nhất có em trai đến muộn ngày đầu tiên.
Kijay vẫn nằm thêm vài giây nữa, nhưng rồi cũng lồm cồm ngồi dậy, đầu tóc rối như tổ chim, tay dụi mắt lười nhác.
Kijay
Rồi rồi… dậy thì dậy. Nhưng anh phải hứa là hôm nay không kể chuyện em ngủ nướng cho ai biết nha.
Kresh
Anh không hứa, anh sẽ kể cho cả trường biết luôn//cười//.
Cả hai nhìn nhau, rồi bật cười tiếng cười vang lên trong căn phòng nhỏ, hòa vào ánh nắng dịu dàng đang phủ lấy mọi ngóc ngách, như thể tất cả thế giới này chỉ vừa bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.
Sau khi bị anh trai ép rời khỏi chiếc giường êm ái, Kijay cuối cùng cũng lết được xuống nhà trong bộ đồng phục mới toanh, cổ áo vẫn còn hơi nhăn và tóc thì rối nhẹ như một chiếc tổ chim chưa kịp chải. Mùi sữa nóng từ dưới bếp phả lên dịu nhẹ, hòa cùng hương bánh mì nướng thơm lừng, khiến bụng cậu sôi lên khe khẽ.
Kresh đang đứng cạnh bàn ăn, tay cầm ly cà phê còn bốc khói, ánh mắt khẽ đảo qua em trai rồi bật cười nhỏ không chọc ghẹo, không trách móc, chỉ có một cái nhìn quen thuộc của người anh đã quá quen với những buổi sáng như thế này.
Kresh
Ăn lẹ đi, trễ giờ là anh chạy trước à.
Kijay không đáp, chỉ kéo ghế ngồi xuống, nhấp ngụm sữa rồi cắn miếng bánh. Trong đầu vẫn còn lơ mơ như chưa thoát hẳn khỏi giấc mơ dang dở. Nhưng ánh mắt cậu lại khẽ sáng lên, hôm nay là ngày đầu tiên của một chặng đường mới. Có chút hồi hộp, có chút mong chờ. Và xen lẫn đâu đó… là cảm giác ấm áp khi được người thân ở bên trong buổi sáng đầu tiên ấy.
Chỉ vài phút sau, hai anh em rời khỏi căn nhà nhỏ. Trên con đường lát đá vẫn còn vương sương sớm, những tia nắng đã trải dài trên từng tán cây, vẽ lên mặt đất vô số đốm sáng như được rắc kim tuyến. Lá cây còn ướt đẫm, thi thoảng một giọt nước nhỏ xuống vai áo, nhưng không ai để ý vì khung cảnh sáng nay quá đỗi trong lành và yên bình.
Ánh nắng sớm mai như những sợi tơ vàng óng ánh vắt ngang bầu trời trong vắt, nhẹ nhàng rơi xuống vai áo của hai anh em khi họ bước ra khỏi nhà. Tiếng động cơ xe máy vang lên giữa con đường vắng, Kresh chở Kijay len qua những dãy phố quen, không khí mát lạnh hòa lẫn hương hoa sữa phảng phất. Cậu ngồi sau, tay bám lưng anh, đầu óc cứ lơ đãng nghĩ về ngôi trường mới, nơi những điều chưa biết đang chờ đợi.
Cổng trường hiện ra dần dần sau hàng cây rợp bóng. Một tòa nhà lớn sừng sững, vòm cổng uốn cong với dòng chữ “MAGIC SCHOOL” lấp lánh phản chiếu ánh nắng ban mai. Học sinh đứng túm tụm từng nhóm, tiếng cười nói rôm rả xen lẫn tiếng bước chân vội vã. Tất cả đều khoác trên mình bộ đồng phục học viện sơ mi trắng, áo choàng dài màu xanh đen viền bạc.
Kijay vừa bước xuống xe thì Kresh vỗ vai nhắc
Kresh
Anh đi gửi xe trước. Em vào trong đi, chắc sắp làm lễ rồi đấy.
Cậu khẽ gật đầu, siết chặt quai cặp, rảo bước đến cổng trường như một kẻ xa lạ bước vào thế giới mới. Nhưng chưa đi được bao xa thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai
Thứ 5, 31/7/2025
13h58
1400 chữ
Comments