[White X Ozin] "Con Nợ Của Ông Trùm Khét Tiến"
Chap 2 Chuồn chim?
Sang đến hôm sau ,ánh mặt trời rọi qua rèm cửa sổ khiến cậu khẽ hé mắt.
Cậu vẫn chưa quen với chiếc giường êm ái đến vô lý này. Sau bao năm nằm đệm lò xo kêu cót két ở nhà cũ, cảm giác mềm mại dưới lưng khiến cậu thấy lạc lõng. Phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng thở của chính mình, khác xa những buổi sáng bị đánh thức bằng tiếng cãi vã của cha mẹ !!
Nhưng dù có êm ái đến đâu… thì nơi đây cũng chẳng khác gì 1 cái nhà tù cả
Cậu khẽ nhấc người ngồi dậy. Căn phòng giờ đã sáng sủa, đầy đủ tiện nghi, giường gỗ cao cấp, tủ sách, nhà vệ sinh riêng, thảm nhung dày, bàn học có cả laptop và giấy viết. Nhưng mọi thứ được thiết kế để giam lỏng. Không có khóa bên trong. Cửa sổ có chấn song. Ngoài cửa luôn có hai người canh gác tút trực 24/24
Cậu cứ như là một con chim bị nhốt trong lồng chật hẹp vậy
Bữa sáng được dọn lên lúc bảy giờ đúng. Một người hầu mặc đồng phục đen mang vào khay thức ăn, cháo yến mạch, trứng lòng đào, nước cam. Gương mặt cô ta không biểu cảm, chỉ đặt khay lên bàn rồi cúi đầu rời đi, chẳng nói một lời gì với cậu
Ozin
..... *cũng nên ăn thôi, .... Không thì lại đói mất*
Rồi quay lại bàn học. Một ngày trống rỗng lại bắt đầu...
Ozin
Mình muốn được ra ngoài!!
Ozin
anh tóc trắng đó mặt đúng ghét mà!! 💢
Cậu không được ra ngoài. Không được liên lạc với bất kỳ ai. Laptop chỉ vào được mạng nội bộ của biệt thự ,dùng để xem phim, đọc tài liệu… hoặc nhận chỉ thị từ hắn mà thôi
Khác éo gì Triều Tiêu thu nhỏ ta?? 🤡
Và hôm qua hắn đã ra lện!
White
*Mỗi sáng 9 giờ, em phải có mặt ở thư phòng tầng hai. Dọn dẹp, chuẩn bị trà. Đừng để tôi phải nhắc lại......*!!!
9 giờ sáng ,cậu gõ cửa thư phòng trước khi bước vào
Khi cậu vào trong. Hắn đang ngồi sau bàn làm việc, tay lật xem một tập hồ sơ dày. Hắn mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc và đường gân xanh nổi bật. Dù không nói gì, nhưng sự hiện diện của hắn luôn khiến căn phòng trở nên nặng nề....
Cậu rón rén bước đến bên hắn, bắt đầu công việc của mình, lau bàn, sắp xếp sách, châm nước vào ấm pha trà...
Hắn chẳng nhìn cậu lấy một lần. Nhưng cậu cảm nhận rõ, từng cử động của mình đều không thoát khỏi tầm mắt người đàn ông tóc trắng kia
Khi cậu đang lau kệ sách, cậu vô tình làm rơi một cuốn sổ. Nó mở ra đúng trang có hình một cậu bé nhỏ với mái tóc bạch kim và đôi mắt xám nhạt, rất giống hắn đến kỳ lạ...
White
Cậu đụng vào rồi à??
Giọng hắn vang lên ngay sau lưng...
Cậu hoảng hốt cúi thấp người xuống, nhặt cuống sách lên, tay cậu hơi run run....
Ozin
Tôi… xin lỗi… tôi không cố ý…...!!
Hắn tiến lại gần, tay cầm tách trà vừa được cậu pha. Hắn nhìn cuốn sổ rồi khẽ thở dài, giọng hắn chậm rãi
White
Nó là em trai tôi, Nó đã mất lâu rồi
Cậu ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng vì Hắn chưa từng kể về gia đình mình
hắn quay đi, nhấp ngụm trà rồi nói với cậu
White
Thằng nhóc đó, là lý do khiến tôi không tin vào tình thân nữa. Và cũng là lý do… tôi bắt cậu về đây....
Cậu như đứng sững lại. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại. Mình là kẻ thay thế sao? Là một hình bóng thay cho người đã chết??
Hắn quay lại nhìn cậu, ánh mắt như xuyên thấu tâm cang nổi lòng mình
White
Nhưng cậu không giống nó. Cậu phản ứng khác. Ánh mắt của nhóc… không cầu xin, không oán trách. cậu lại chấp nhận mọi thứ một cách... cam chịu...?
Ozin
Do Tôi không có quyền lựa chọn...
Hắn bật cười nhẹ, tiếng cười của hắn ngắn ngủi và khan đặc
White
Chính vì thế… tôi muốn giữ nhóc ở lại. Một kẻ không vùng vẫy cũng không bỏ chạy....hahah
Ozin
..... //im lặng bỏ đi//
Buổi tối hôm đó, cậu ngồi trên ghế dài ở góc phòng, quấn chăn quanh người. Cậu nghĩ về lời nói của hắn nói suốt buổi sáng hôm nay
Giữ lại vì cam chịu? Không 1 oán trách?
Có gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng. Cậu không muốn trở thành bản sao của ai cả. Nhưng cậu cũng chẳng thể phủ nhận… rằng ở nơi biệt thự lạnh lẽo này, hắn là người duy nhất đối thoại với cậu, dù là mệnh lệnh....
Đúng lúc đó, màn hình laptop trên bàn lóe sáng lên. Một tin nhắn hiện lên trong hệ thống mạng nội bộ
White
Ngày mai, cậu pha trà oolong thay vì trà đen. Tôi cần tỉnh táo !! 💬
Cậu nhìn dòng chữ trên dòng tin nhắn, tim cậu đập nhẹ. Hắn vẫn quan tâm đến việc cậu pha trà như thế nào? Hay chỉ là một thói quen của một ông trùm thích kiểm soát con nợ?
Sau đó thì cậu tắt máy. Nhưng chẳng hiểu vì sao, môi cậu lại hơi cong lên....??
Những ngày tiếp theo, lịch trình vẫn lặp lại, cậu dọn dẹp thư phòng, pha trà cho hắn, chuẩn bị sách báo cho hắn, rồi lặng lẽ trở về phòng. Nhưng có 1 điều gì đó đang thay đổi trong hắn?
Những câu tin nhắn quan tâm?
White
Hôm nay nhóc ngủ ngon chứ? 💬
Không phải vì tò mò, mà như thể... hắn muốn cậu nói chuyện với hắn. Càng nhiều càng tốt...??
ban đầu cậu chỉ im lặng, sau đó bắt đầu đáp lại nhỏ nhẹ, ngập ngừng nhưng vẫn đáp....?
Cậu không dám chắc điều gì đã khiến hắn như vậy?. Có thể là cảm giác tội lỗi. Có thể là do cậu giống em trai hắn. Hoặc… có thể, là điều gì đó khác?..
Nhưng dù là lý do gì, cũng khiến cái chuồng nhốt con chim bé nhỏ này như cậu… ít đáng sợ hơn một chút
Một buổi tối nọ, khi cậu dọn xong kệ sách, hắn gọi cậu lại nói vài câu
Ozin
Dạ ...??!!
//ngập ngừng đáp//
khi cậu bước đến. Hắn đưa cho cậu một chiếc hộp nhỏ bọc nhung đen....?
White
Điện thoại. Nó đã khoá sóng ra ngoài. Nhưng có thể dùng để liên lạc nội bộ trong biệt thự. Nếu có chuyện gì... gọi cho tôi.
Cậu cầm lấy, tim cậu khẽ thắt lại. Hắn vừa… đưa cho cậu công cụ để gọi hắn khi cần?
Ozin
sao anh lại đưa cho tôi cái này?
Ozin
??? Dù sao… tôi vẫn là một con nợ mà....
White
Tôi muốn cho gì là quyền của tôi cấm cậu cãi !!
Lepis T/G Bươm Bướm
Chap này ngọt quá nên tôi muốn ngược ở chap 3
Lepis T/G Bươm Bướm
Tối viết tiếp
Comments
mèo con
tự mua đi ngoài tạp hóa bán đầy mà
2025-08-09
2
mèo con
anh có cho nhỏ chọn đâu mà không làm theo còn bị chết nên ngu gì
2025-08-09
3
mèo con
...
2025-08-09
2