[Windbreaker] What’S Left Of Me Now?
Chapter 3.
Ai biết được đời em sẽ đi về đâu?
Một đứa trẻ ba tháng tuổi thì biết cái gì?
Bật dậy khỏi cơn mơ, cổ họng nghẹn đặc, tim đập loạn xạ, mắt em mở to, dán chặt vào trần nhà xám ngoét của căn phòng thuê bảy pyeong, không cửa sổ, bóng tối còn dính chặt trên da, lạnh ngắt, lưng áo đẫm mồ hôi, tay run, mi mắt vẫn còn đau vì trong giấc mơ ấy, em thấy máu, máu từ mắt mình.
Em học cách cúi đầu từ nhỏ, không nhìn ai quá lâu, không phản kháng khi bị đẩy ngã hay chửi rủa.
Ở trường, tụi trẻ con gọi em là quỷ mắt máu, có đứa dội nước lau sàn lên đầu em, đứa khác nhét mẩu giấy lăng mạ cào cặp.
Có lần một con mèo hoang bị xe cán chết gần cổng trường, người ta đổ cho em. rằng em nhìn con mèo đó sáng nay, một đứa nói thế là cả đám hùa.
Mười một tuổi, em chứng kiến bà ngoại chết ngay trước mặt, bà lên cơn đau tim, mắt trợn ngược, tay bấu chặt tay em.
Nhưng em đứng yên, như hóa đá, sau này họ bảo em là người cuối cùng nhìn vào mắt bà và bà chết với một nụ cười méo xệch, đầy kinh hãi.
Em không khóc, cũng không nói gì, người lớn bắt đầu sợ em. Ông ngoại gửi em đến một tu viện nhỏ ở tỉnh Gangwon.
Ở đó, sơ dán giấy niệm Phật, đốt nhang, cầu xin quỷ dữ trong em được xoa dịu, mỗi ngày em phải quỳ một tiếng đồng hồ trong nhà thờ, bịt mắt, niệm kinh, có lần em mở khăn ra, một sơ la hét rồi ngất xỉu.
Jihwa Seo-Yeon.
Thú thật, tao chẳng tin vào thần minh
Jihwa Seo-Yeon.
Nhưng nếu phép màu thực sự có tồn tại, thì xin hãy nhẹ nhàng với cuộc đời tao thêm một chút.
Jihwa Seo-Yeon.
Một chút thôi.
Comments
Duongw Quinh
hệ hệ hệ hệ đợi mãi cuối cùng mẻ cũng ra truyện
2025-08-01
1