Trinh Thám Học Đường: Ký Túc Xá Tầng 13
Dấu tay ngoài cửa kính
Tuyết ngồi bất động, mắt dán vào dấu bàn tay in mờ bên ngoài lớp kính. Nó không rõ nét, nhưng đủ thấy các ngón tay hơi dài, méo mó.
Cô quay đầu, khẽ lay vai Vy.
Minh Tuyết
Vy... dậy đi, tớ thấy có dấu tay ngoài cửa sổ...
Vy ú ớ trong giấc ngủ, rồi bất chợt ngồi bật dậy. Cô nhìn Tuyết, ánh mắt lơ mơ.
Lê Vy
Cửa sổ... dấu tay á?
Minh Tuyết
Tớ không đùa đâu. Rõ ràng tớ nghe tiếng cào kính, rồi có dấu in bên ngoài. Không lẽ có ai trèo lên tầng 12?
Linh lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt.
Khánh Linh
Hử? Gì vậy? Ai cào cửa sổ? Bà Vy lại kể chuyện ma dọa tân binh nữa hả?
Vy tránh ánh nhìn của cả hai, lặng lẽ bước đến kéo rèm cửa. Mặt kính giờ đã sạch, không còn vết gì.
Lê Vy
Không có gì đâu. Cậu nằm mơ rồi.
Minh Tuyết
Không... tớ chắc chắn tớ thấy mà. Như có ai đặt tay lên ngoài kính, rất rõ.
Khánh Linh
Thôi, ngủ đi. Có khi là hơi nước đọng in bậy bạ ấy mà. Mà... thường dấu tay đó chỉ hiện lên khi trời lạnh cơ.
Minh Tuyết
Nhưng... trời đâu có lạnh đến mức vậy.
Trong không khí tĩnh lặng của căn phòng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gió rít nhẹ bên ngoài.
Tuyết nằm xuống, mắt vẫn dán lên trần nhà. Không hiểu sao, cô cảm thấy... có thứ gì đó đang nhìn mình từ trong bóng tối.
Tuyết đi ăn sáng cùng Vy và Linh ở căn tin. Dưới ánh nắng, mọi thứ dường như dễ chịu hơn. Nhưng cảm giác bất an đêm qua vẫn đè nặng trong lòng.
Minh Tuyết
Vy, tối qua cậu thấy tờ giấy đó lần nào chưa?
Minh Tuyết
Cậu nói thật đi. Lúc cậu mới chuyển vào, có ai nhét cho cậu mẩu giấy nào không?
Lê Vy
Không có... Nhưng mà...
Linh chen vào, nhai bánh mì giòn rụm:
Khánh Linh
Tớ thì có đấy. Ngay tuần đầu. Đúng một tờ giấy gấp tư, ghi dòng: 'Tầng 13 không có, nhưng đừng cố tìm nó.' Tớ giữ làm kỷ niệm luôn.
Khánh Linh
Không có gì cả. À, có lần thấy cửa thang máy mở ra dù không ai bấm. Lúc đó là... 1 giờ 13 phút sáng.
Khánh Linh
Ơ, nói thật. Với lại, nghe kể thì đỡ hơn là để nó xảy ra thật, đúng không?
Tuyết nhìn Vy. Cô ấy cúi đầu, cắn nhẹ môi. Rõ ràng... Vy biết nhiều hơn những gì cô nói ra.
Tối hôm đó, Tuyết không ngủ. Cô thức khuya học bài, giả vờ gục đầu lên sách.
Cô lặng lẽ bước ra cửa. Trong hành lang không một bóng người, chỉ có ánh đèn xanh mờ.
Thang máy mở ra… mà không ai bấm. Bên trong không có ai. Nhưng bảng đèn hiện một con số mờ nhòe...
Cửa từ từ khép lại, nhưng trước khi đóng hẳn… một tiếng thì thầm vang lên, rất khẽ, như từ xa vọng lại:
???
Tầng mười ba... vẫn đang mở.
Comments