Chương2:Tôi và cậu đã từng là bạn thân!

Ngày đầu tiên đi làm
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Chào chủ tịch ạ!//bước vào phòng//
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Ăn sáng chưa?
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
C…chưa ạ
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Đi ăn với tôi đc chứ?
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Đi ăn với chủ tịch á?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Ừm
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Đ..đu..được
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Vậy đi ăn bún nhé?
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Được ạ
.
Tại quán ăn
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Cậu ăn đc hành ko?
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Được
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Chủ quán lấy tôi 2 bát bún bò
Trên chiếc bàn gỗ nâu nhạt còn ấm hơi sớm, tô bún bò được đặt ngay ngắn, tỏa ra làn khói nghi ngút mang theo hương thơm đậm đà, cay nồng của sả, ớt và nước lèo hầm xương. Nước dùng có màu nâu đỏ sóng sánh, béo nhẹ nhưng trong veo, ánh lên dưới ánh sáng buổi sáng dịu dàng
Những lát thịt bò thái mỏng, đỏ au, xen kẽ vài miếng gân mềm, nạm giòn, trải đều trên mặt tô. Chả cua vàng ruộm nằm chen giữa, thêm một miếng giò to tròn được hầm kỹ, trắng ngần, thơm thơm
Sợi bún trắng ngà, to vừa phải, ẩn dưới lớp thịt như mời gọi. Trên cùng là chút hành lá xanh mướt, rau mùi xắt nhuyễn, một nhúm hành tím phi thơm lừng và vài khoanh ớt đỏ tươi nằm nổi bật trên nền nước dùng óng ánh
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
“Hôm nay cũng là quán ăn ấy,tô bún ấy,nhưng chỉ tiếc cậu ko còn là Mèo Ngốc nẵm ấy nữa”
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Lẩm bẩm gì thế?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
À…à ko có gì,ăn nhanh còn lm việc nữa
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Toi biết roii
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Cậu từng ăn ở đây bao giờ chưa?
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Chưa từng
Hai chữ “chưa từng” ấy như con dao cứa vào tim cậu,một viết cứa sâu,nó chỉ là lời nói bình thường nhưng đối với cậu nó là vết thương đau đớn nhất
Người con trai được cậu đặt biệt danh là mèo ngốc,người mà cậu yêu say đắm từ năm cấp 3 đến tận bây giờ,khi gặp lại,chàng trai ấy lại chẳng nhớ ra cậu là ai
Kí ức về năm tháng hạnh phúc ấy,dường như chỉ còn cậu là nhớ ra
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Mèo Ngốc ơii
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nè nha,tui hỏng có ngốc
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Cậu không ngốc vậy thì cậu là con mèo nhỏ bé
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Tui hông phải con mèo,tui là Ngọc Quý
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Rồi rồi,không trêu cậu nữa
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Cậu suốt ngày trếu tớ//vẻ mặt giận dỗi//
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Giận toi hả?,dẫn cậu đi ăn kem bù cho lời xin lỗi được khôngg?
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Được được,ăn kem ăn kem//sáng mắt//
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Chỉ vậy là nhanh thôi,trẻ con thật đó
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Mau đưa tớ đi ăn,ko là nghỉ chơi với cậu luôn đó
Mẹ của Quý
Mẹ của Quý
2 đứa định đi đâu đó?
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Bâng đưa con đi ăn kem á mẹ
Mẹ của Quý
Mẹ của Quý
2 đứa đi cẩn thận,về sớm nha
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Cô cứ yên tâm
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Đi thôi Bâng ơii
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Đây đây
Có lẽ căn bệnh trầm cảm quái ác kia đac cướp đi 1 phần kí ức tươi đẹp của cậu rồi…
Trở lại thực tại
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Xử lý nốt đống tài liệu trên bàn tôi,chiều phải xong hết
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Vâng ạ!
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Lúc gần quên được cậu,sao cậu lại quay về?
Bâng ngồi im trong phòng tự nói chuyện 1 mình,cậu cứ nhớ về mèo ngốc năm ấy
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Ngọc Quý à,suốt thời gian qua cậu ở đâu?sao cậu rời đi cũng ko nói cho tôi một tiếng chứ?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Tôi ước mình đc quay về khoảng thời gian tươi đẹp ấy,khoảng thời gian hạnh phúc nhất tôi có được,chỉ tiếc là không thể…
Và cứ thế cậu thiếp đi lúc nào ko hay
Buổi chiều
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Tôi nộp tài liệu thưa…
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Chủ tịch ngủ r sao?//để tài liệu lên bàn//
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nhìn người này quen lắm,nhưng ko thể nhớ là ai
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Mà thôi kệ đi//chạy khỏi phòng//
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Mèo ngốc chạy nhanh ghê nhỉ?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
//xem tập tài liệu//vẫn là nét chữ này,vẫn xấu như ngày nào
Nét chữ năm ấy🤍
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Đẹp hong?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Chữ cậu xấu quá à//cười//
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Chữ tớ hong có xấuu
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Cậu chê tớ//mếu//
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Trẻ con vậy trời,hở ra là dỗi,kẹo nè ăn đi mèo ngốc//đưa viên kẹo//
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Tha thứ vì kẹo ngon
Lúc viết tay cậu cầm chặt cây bút chì màu xanh dương — cái bút đã cùn lắm rồi mà vẫn cố gắng viết từng nét nguệch ngoạc. Trên trang giấy trắng, dòng chữ “Lai Bâng ❤️ Ngọc Quý” hiện ra với nét bút xiêu vẹo, hơi lệch, hơi méo, lại còn… sai chính tả một tí (chữ “Ngọc” bị viết nhầm thành “Ngót”, rồi gạch sửa lại). Chữ “Bâng” thì viết to đùng, còn chữ “Quý” nhỏ tí xíu, như thể cậu ngại ngùng khi viết tên mình kề cạnh
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Trẻ con ghê
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Kệ tớ,hứ
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
//xoa đầu//con mèo ngốc này láo ghê
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Nguyễn Quốc Hận(Ngọc Quý)
Tớ hong có phải con mèoo
Chiều buông nhẹ như một dải lụa vàng, ánh nắng vắt qua mái hiên các ngôi nhà trong dãy phố cũ kỹ, tạo thành từng vệt dài ấm áp trải trên mặt đường. Gió lùa nhẹ làm xào xạc những tán cây bên đường, cuốn theo mùi nắng thơm thơm, mùi hoa sữa đầu mùa thoảng qua trong không khí
Tiếng cãi nhau lích chích vang lên giữa con phố nhỏ. Không giận thật đâu, chỉ là kiểu cãi nhau chơi của hai đứa bạn thân từ thuở cởi truồng tắm mưa. Cứ một câu qua, một câu lại, mà cả đoạn đường ngập tiếng cười rộn rã
.
End chương 2 ạa
Tác giả mê nhà S😘
Tác giả mê nhà S😘
Hí nho
Tác giả mê nhà S😘
Tác giả mê nhà S😘
Đọc cũng cũng nhà phải hong?
Tác giả mê nhà S😘
Tác giả mê nhà S😘
Có gì mn góp ý cho toi nhaa
Tác giả mê nhà S😘
Tác giả mê nhà S😘
Đoạn đầu tự nhiên thấy suy quá trời🥲
Tác giả mê nhà S😘
Tác giả mê nhà S😘
Suy nhiều ngọt cũng nhiều nhaaa
Tác giả mê nhà S😘
Tác giả mê nhà S😘
Yeu yeuu🫰🏻💗
Hot

Comments

😆

😆

Năm ấy:)

2025-07-30

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play