chap_4
Chân nặng nề vang vọng dọc hành lang tầng ba. Bóng tối dần tràn ngập, chỉ còn sót lại ánh đèn hú hỏa lờ mờ từ đầu dãy. Cánh cửa sắt dẫn xuống Ký túc xá số 3 luôn khép kín, im lìm như nửa thế giới đã bị khóa lại trong đó. Người ta trao nhau lời đồn: từng có một tai nạn năm xưa khiến nhiều đồ đạc, kỷ vật bị bỏ lại thành “vật chứng vô hình” trong căn phòng trống, dù chính quyền đã xóa hết hồ sơ của những người sống sót.
Hôm nay, tôi quyết tâm tìm đến tận nơi. Cậu ôm lấy chiếc đèn pin nhỏ, cúi đầu trước thanh chắn sắt sơn xỉn màu. Cánh khóa đã gỉ sét, nhưng vẫn nguyên vẹn, như chờ ai đó mở lại
Không một ai dám đi cùng. Mọi người đều né tránh khi cô nhắc đến ký túc cũ
𝐀𝐙𝐀𝐈𝐍𝐀
không ai đi cùng à...
Dưới ánh nắng hạ cuối ngày hôm qua, cậu nghe thấy tiếng vọng xuyên qua bức tường: như tiếng bánh xe lăn khắp nền xi măng, như tiếng nước rỉ qua vết nnứt
in vào vai, dùng sức giật mạnh cánh cửa. Bánh xe xích kẽ kẹt lại sau tiếng gió ù ù rít qua các kẽ hở. Bên trong tối om, không một bóng đèn nào sáng; chỉ có mùi ẩm mốc đậm đặc sau lớp vôi trắng bong tróc.
Lớp bảo vệ vô hình. Không khí dày đặc áp lực: giống như bị ai đó nhìn chằm chằm từ trong bóng tối
tôi hít sâu, đưa đèn pin quét dọc trần nhà thấy mỗi tấm gỗ mục rã, trên đó ám đầy bóng nước đen. Sàn xi măng lởm chởm mảnh thủy tinh vỡ có lẽ từ khung cửa sổ đã bị vỡ vụn nhiều năm trước
Danh sách ký túc có một chiếc bàn dài, phủ bạt nylon bạc bạt đã mục rách, lộ khung sắt gỉ dưới chân bàn. Cạnh đó, một chiếc ghế đẩu gỗ nghiêng hẳn về một phía, như vừa bị ai đá bay sang chỗ khác tôi cúi xuống nhặt lên mảnh bạt dính bùn và lông chim khô dấu tích của một tổ chim năm trước
𝐀𝐙𝐀𝐈𝐍𝐀
* tôi không có lý do*
tôi tự nhủ với chính mình, chầm chậm tiến sâu vào căn phòng.
Bức tường bên trái in dấu vệt tay loang lổ màu nâu nhạt, như máu đã khô. Có vết chữ nguệch ngoạc, dường như được khắc bằng móng tay hoặc đá nhỏ
𝐀𝐙𝐀𝐈𝐍𝐀
:Họ sẽ quên chúng ta. Họ sẽ quên chúng ta…//nghi hoặc//
cô chớp mắt. Chữ vừa lóe ra, rồi lại mờ dần. Cậu đưa tay vuốt nhẹ, ngón tay lấm bột vôi và cát. Có gì đó rung lên trong tâm trí cậu tiếng xé rách một trang giấy, tiếng khóc sướt mướt xen lẫn tiếng thở hổn hển.
tôi dựng đèn pin lên bàn, để ánh sáng rọi trực tiếp vào vết chữ. Trong khoảnh khắc nhìn thấy hai con mắt phản chiếu ngược vào trong chùm tia. Ngay lập tức, bóng tối sau lưng cậu giật giật như run rẩy.
aza im lặng dùng tay bịt tai, cố lảng tránh. Nhưng dần dần, từ góc phòng, tiếng thở dài nhè nhẹ vọng lại.
𝐀𝐙𝐀𝐈𝐍𝐀
*ai gọi tên mình vậy*
Tiếng thì thầm giống giọng trẻ con, loãng như khói, văng vẳng mỗi lần cậu ngoảnh đầu lại. Tim cô đập thình thịch, từng giọt mồ hôi lăn xuống thái dương. tôi căng mắt, quét đèn khắp góc phòng.
Bên dưới một tấm phản gỗ mục, cậu thấy một đường hầm hẹp vừa đủ để chui lọt. Mặt đất có vết chân trần in lên lớp bùn chân của một người cao nhất mét rưỡi.
Cậu cúi xuống, hít mạnh mùi đất ẩm. Trong cát lẫn bùn, có sợi dây giày trắng bẩn.
cô khẽ thốt. Đứa trẻ nào đã chui vào đó? Đứa nào đã bị kẹt..
Tiếp tục xê dịch chiếc phản, cô phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ, khắc hình chiếc gương với hàng chữ cũ kỹ
𝐀𝐙𝐀𝐈𝐍𝐀
BẢO VẬT CHO NGƯỜI BỊ LÃNG QUÊN
Nắp hộp kẹt cứng. cô dùng dao nhỏ gọt sạch mạt gỗ rồi mạnh tay vặn nắp. Bên trong là
Một bức ảnh đen trắng cũ mờ nhạt, hình một nhóm học sinh khoảng 10 tuổi, đứng trước tận cửa sắt ký túc xá. Gương mặt các em đều cười ngoại trừ một em đứng ở góc phải, mắt lim dim, miệng rộng cười hở lợi.
Một mảnh gương nhỏ, vỡ mép sắc nhọn, trên bề mặt tì vết như có vết vân tay một người.
Một cuộn giấy ghi chép bằng tay run rẩy, dòng đầu tiên viết: Hãy giữ lấy ký ức, kẻo người ta xóa chúng ta mất.
Cậu rờ vào mảnh gương vỡ. Nóng rực. Như vừa lòe lên tia lửa. Cậu giật lùi, tay rơi mảnh gương, mảnh lăn xuống sàn kêu lạch cạch như tiếng xương bị gãy
cô ngồi bệt xuống sàn, mở cuộn giấy ra. Chữ viết nghiêng, kẻ dòng vô thức:
“Chúng tôi là ‘Những Người Nhìn Lại’, những kẻ sống sót sau những ký ức bị xóa.
vệ nhau bằng cách thu thập dấu vết.
𝐀𝐙𝐀𝐈𝐍𝐀
Ngày 23/4/20XX
Dấu hiệu:
Tiếng thì thầm khi một người bị quên
Vết nứt xuất hiện trong gương Chữ ‘Họ sẽ quên…’ hiện ra
Nếu bạn tìm được cuốn sổ này, bạn là hy vọng cuối cùng…
Tay cô run bắn. Mắt cậu mờ đi, trong đầu dội lên vô số hình ảnh từng lướt qua: Lưu ngồi cùng bàn, gương vỡ trong nhà vệ sinh, tiếng gọi từ bóng tối…
aza cúi đầu nhặt mảnh gương vỡ lên. Cậu nhìn vào mảnh nhỏ ảnh phản chiếu là khuôn mặt cậu với vết nứt lạ hình mạng nhện trên thái dương phải
𝐀𝐙𝐀𝐈𝐍𝐀
tôi.. tôi sẽ không quên đâu...
Cậu thầm hứa.
Rời khỏi ký túc, Aza khẽ xoay cổ tay nhìn. Mảnh gương nhỏ được cầm trong lòng bàn tay
𝐀𝐙𝐀𝐈𝐍𝐀
*Chỉ cần còn tôi, thế giới không thể xóa tôi được.*
Nhưng ngay lúc đó, dưới ánh nắng chiều le lói xuyên khe cửa, cậu cảm thấy một bàn tay lạnh buốt đặt lên vai không phải trên người cô.
Tim cô như ngừng đập, quay phắt lại:
Bóng người trong mờ đứng sau lưng, không rõ mặt mũi; chỉ thấy một tay trắng bệch, móng tay dài quặp vào như móng vuốt.
Tiếng thì thầm khàn khàn trong không gian hẹp của ký túc.
aza hốt hoảng không kịp la. cô nhắm mắt, bàn tay đè lên ngực như bị ai bóp nghẹt
Khi mở mắt ra, căn phòng đã không còn. Cậu thấy mình nằm trên bàn ở lớp 4A, xung quanh là bạn bè đang nhìn cậu với ánh mắt lo ngại
𝐈𝐫𝐚𝐧
aza, sao cậu ngất xỉu lúc tiết Văn vậy?
𝐌𝐢𝐳𝐮
Chúng mình đã gọi y tế rồi…
Cậu lảo đảo ngồi dậy, trái tim vẫn rung lên từng hồi.
Cậu òa khóc, chìm vào cơn run. Trong tay cậu, chiếc mảnh gương vỡ bay vụn ra, rớt thành từng mảnh nhỏ.
Comments
Kiện Bàn Hiệp#Mệt mỏi time
nên tách nhỏ ra cho dễ đọc
2025-08-02
0