『 DomicMasterD 』Mật Ngữ Kẻ Sát Nhân.
#Chapter 3.
Không gian bếp yên tĩnh, chỉ có tiếng xèo xèo của món ăn trong chảo, hắn thuần thục xào nấu như một đầu bếp.
Có điều, đầu bếp này có vẻ còn hơi nghiệp dư, căn bếp nhỏ cứ bị đảo lộn mọi thứ lên.
Lê Quang Hùng
“mình cảm thấy nghi ngờ về món mà mình sắp ăn rồi đó..”
Nhìn cái tên to xác đang điêu luyện mà múa chảo vòng vòng, cảm giác đói bụng của cậu bây giờ như muốn tan biến.
Lê Quang Hùng
Anh có chắc làm được không vậy? // hoang mang //
Trần Đăng Dương
Yên tâm, có thể hơi bày bừa một chút nhưng đảm bảo sẽ ngon.
Và đúng như lời hắn nói, nó thật sự rất ngon, hương vị thơm nức mũi, ngon đến mức mà cậu dù đang bị thương vẫn ăn hết sạch.
Cậu vốn là người kén ăn, từng món ăn đều được lựa chọn kĩ càng, tuy nhiên chẳng hiểu cái tên này bỏ thứ gì vào mà lại khiến cậu ăn đến mức muốn hoà tan vào đĩa cơm.
Lê Quang Hùng
Ngon thật đó, anh làm cảnh sát kiêm cả đầu bếp à?
Trần Đăng Dương
Ngon là phải, món ăn duy nhất mà mẹ tôi thích đấy.
Lê Quang Hùng
Thế mẹ anh đâu rồi?
Lời nói thốt ra dứt khoát, điềm tĩnh đến mức lạ lùng, cậu đang nhai giữa chừng, lại bị câu nói đó làm cho khựng lại, chẳng nói được gì.
Cuối gầm mặt, chẳng dám ngước nhìn, như một chú mèo nhỏ cụp tai khi làm sai một điều gì đó. Hắn chẳng trách, cũng chẳng than, chỉ cười nhạt.
Một nụ cười che giấu đi cơn đau trong lòng.
Mẹ hắn. Người phụ nữ duy nhất của hắn đã mất..
Mất vì chống lại ba hắn, mất vì kiên quyết không để ai lọt vào tầm ngắm của kẻ nghiện rượu, đam mê cờ bạc mà không còn lí trí, mất vì bảo vệ cho hắn. Không muốn hắn sống trong cảnh cả ngày chỉ dám cuối mặt với xã hội.
Chính vì sự mất mát đó, hắn mặc kệ cuộc đời, dù sống hay ᴄʜᴇ̂́ᴛ đều chẳng màng đến.
11:43 PM-mưa bắt đầu nặng hạt, cơn mưa kéo dài như thể che lấp đi ánh sáng. Trong góc nhỏ của sofa, tiếng sấm bên ngoài cửa sổ chớp nháy, hiện lên một cậu nhóc đang bịt tai mà co rúm người lại.
Những cơn mưa luôn khiến ta chìm vào hồi ức, những kí ức cũ cho dù cố quên, cũng sẽ chẳng quên được.
Từng hình ảnh, từng câu van xin, hay những giọt ᴍᴀ́ᴜ đỏ bắn tung toé lên gương mặt xinh đẹp này.
Cả nụ cười khoái cảm và thoã mãn khi ɢɪᴇ̂́ᴛ người, mọi thứ, đều hiện rõ trong tâm trí như một cơn ác mộng.
Cậu không thừa nhận rằng cậu sợ nó, nhưng cậu sẽ thừa nhận cậu bị nó làm cho vui sướng đến ᴆɪᴇ̂ɴ dại.
Cả cuộc đời của Lê Quang Hùng, chỉ chứa đựng những giọt ᴍᴀ́ᴜ khắc sâu trong tâm trí. Kẻ sát nhân ᴍᴀ́ᴜ lạnh, ɢɪᴇ̂́ᴛ người không nương tay đó cũng chính là cậu.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa giữa đêm, một cảnh sát với giác quan nhạy bén, chỉ cần hành động đó cũng đã khiến hắn thức giấc.
Chẳng hiểu thứ gì lại gõ cửa vào lúc nửa đêm thế này, hắn ngồi dậy, miệng ngáp ngắn ngáp dài mà đi đến mở cửa.
Ồ.. hoá ra là một con gấu trúc nhỏ đang sợ sệt mà nắm lấy góc gối.
Trần Đăng Dương
Gì đây. Nửa đêm đứng trước cửa phòng tôi để doạ ma à?
Lê Quang Hùng
T.. tôi sợ..
Trần Đăng Dương
Sợ gì cơ??
Lê Quang Hùng
Sấm. //nói nhỏ như không muốn nghe thấy//
Trần Đăng Dương
Hơ hơ, thế là muốn ngủ cùng chứ gì?
Lê Quang Hùng
// gật gật //
Trần Đăng Dương
Được rồi. Vào đi, nhớ đóng cửa lại.
Trần Đăng Dương
Đang ngủ mà để có một tên sát nhân nào vào đây thủ tiêu hai đứa thì lại toang.
Lê Quang Hùng
// chột dạ //
Lê Quang Hùng
B-biết rồi.
Chiếc giường nhỏ, đêm nay lại chứa cả hai người, hơi ngượng một chút, nhưng ít ra thì có một giấc ngủ ngon quan trọng hơn nhiều.
Lê Quang Hùng
Tên to xᴀ́ᴄ như anh đừng có mà đè tôi xẹp lép đó !
Trần Đăng Dương
Cậu tưởng cậu là em bé chắc?
Comments
𝐕𝐨̛̣ ᰔᩚ 𝐌𝐞𝐲
1 vote r lên chap đi em êu
2025-08-02
1
Linh.
những lần tao bị quê, đã cố quên nhưng mà cứ nhớ lại 😭😭😭😭
2025-08-05
1
Linh.
khỏi cần sác nhưn thứ hai vì Hùng là thứ nhất
2025-08-05
1