[DuongHung] Căn Hầm Tội Lỗi !?!
Ý Nghĩa Của Những Bức Tranh
Lê Quang Hùng
Bức tranh đầu tiên tôi đặt tên cho nó là " Đôi Tay Rướm Máu "
Lê Quang Hùng
Tôi được sinh ra ở một ngôi làng ven biển miền Trung.
Lê Quang Hùng
// giọng nhẹ như gió thoảng //
Lê Quang Hùng
Mẹ tôi..làm thợ may cho cả ngôi làng ấy.
Lê Quang Hùng
Bà ngồi từ sáng tới đêm bên chiếc máy khâu cũ kĩ, rỉ sét.
Lê Quang Hùng
Tay của bà luôn sưng đỏ, bong tróc... Đôi khi còn chảy máu vì bị kim đâm.. Nhưng bà chưa bao giờ từ bỏ nó.
Lê Quang Hùng
Tôi đã khuyên bà tìm việc khác... Nhưng bà chỉ nói rằng " Mẹ làm những thứ này là vì con ".
Lê Quang Hùng
Bà là tất cả đối với tôi.
Lê Quang Hùng
Vừa là mẹ.. Vừa là cha.. Vừa là bạn.
Lê Quang Hùng
Bức tranh thứ hai.
Lê Quang Hùng
Tôi đặt tên cho nó.. Là " Uớc Mơ "
Lê Quang Hùng
Nhà tôi nghèo đến mức không có tiền mua nổi giấy vẽ và bút màu.
Lê Quang Hùng
Tôi thường leo lên mái nhà... Nhìn trời, vẽ chim, mây, biển.. Bằng những mẩu than mà tôi nhặt từ bếp.
Lê Quang Hùng
Những bức tranh đó sẽ bị mưa gió xoá ngay.. Nhưng tôi vẫn vẽ - vì đó là cách duy nhất để mơ mộng.
Lê Quang Hùng
Bức tranh thứ ba.
Lê Quang Hùng
Tôi đặt tên cho nó là "Chạm Tay Qua Song Sắt ".
Lê Quang Hùng
Hai bàn tay - một rám nắng nhỏ bé, và một già nua chai sạn - cố chạm nhau. Không có khuôn mặt, chỉ có bàn tay run rẩy.
Lê Quang Hùng
Năm tôi 6 tuổi.
Lê Quang Hùng
Mẹ tôi bị phát hiện là mắc chứng trầm cảm nặng và hoang tưởng, phải vào viện tâm thần ở thành phố.
Lê Quang Hùng
Không có ai chăm, tôi bị gửi vào trại trẻ mồ côi.
Lê Quang Hùng
Lần cuối cùng.. Tôi được gặp mẹ là song sắt cánh cửa bệnh viện.
Lê Quang Hùng
Đôi bàn tay của bà gầy gò..khô cứng của bà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi một lúc lâu. // vừa kể vừa rơm rớm nước mắt //
Lê Quang Hùng
// giọng run rẩy //
Lê Quang Hùng
Sau đó.. Bà biến mất khỏi cuộc đời của tôi... Mãi mãi.
Lê Quang Hùng
Bức tranh thứ tư.
Lê Quang Hùng
Tôi đặt tên cho nó là " Bóng Tối "
Lê Quang Hùng
Căn phòng đen như tro ấy trống rỗng.
Lê Quang Hùng
Chỉ có một tia sáng mỏng manh từ khe tường.
Lê Quang Hùng
Giống như hi vọng mong manh, mà tôi bám víu vào suốt những năm tháng bị nhốt trong " căn phòng " của cuộc đời mình.
Lê Quang Hùng
Tuổi thiếu niên của tôi trong train trẻ mồ côi là một chuỗi ngày im lặng và sợ hãi.
Lê Quang Hùng
Tôi bị trêu chọc vì khác biệt.. Bị bạn cùng phòng bắt nạt.
Lê Quang Hùng
Có lần... Tôi bị chúng nó nhốt lại trong một căn phòng tối tăm.
Lê Quang Hùng
Sợ đến mức chỉ biết ngồi co ro vào một góc tường mà khóc lóc.
Lê Quang Hùng
Từ đó tôi rất ghét bóng tối.
Lê Quang Hùng
Nhưng tôi lại hay mơ về những hình ảnh đó.
Lê Quang Hùng
Nó ám ảnh tôi.
Lê Quang Hùng
Dày vò tôi suốt những năm tháng ấy..
Lê Quang Hùng
// bật khóc nức nở //
Trần Đăng Dương
... // nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng //
Bây giờ anh chỉ dùng hành động để an ủi, vỗ về cậu.
Bây giờ nếu anh có nói gì đi chăng nữa...
Những vết thương của cậu sẽ chẳng bao giờ lành lại mà vẫn nguyên vẹn như trước.
Cả thời gian cũng khó để chữa lành
Một người tưởng chừng mạnh mẽ
Lại từng trải qua một quá khứ.. Mà không ai đủ can đảm để bước qua.
Dopamuzikflashsunsonic
Cmt tưong tác vs tg điiii
Dopamuzikflashsunsonic
Tg đói cmt lắm ròiiii
Dopamuzikflashsunsonic
Suy nghĩ cốt truyện 🙅
Dopamuzikflashsunsonic
Suy nghĩ còn ten 🙆
Dopamuzikflashsunsonic
Hẹ hẹ hẹ
Comments
Mệt mỏi vì quá đẹp
viết cái chap này 1 tiếng đồng hồ chưa xong
2025-08-07
0