[DuongHung] Căn Hầm Tội Lỗi !?!

[DuongHung] Căn Hầm Tội Lỗi !?!

4 Bức Tranh

Paris vào cuối thu, bầu trời như phủ lên cả thành phố một lớp mộng mị màu xám ngọc trai.
Những tán cây ngả vàng, gió lướt qua mặt sông Seine, thổi tung vài chiếc lá vào hội trường nơi tổ chức buổi hội thảo nghệ thuật đương đại Châu Âu
Trần Đăng Dương
24 tuổi - Người đại diện cho một tập đoàn đầu tư nghệ thuật tại Việt Nam - không thật sự hào hứng
Với anh
Nghệ thuật là thứ để đầu tư, không hơn không kém
Nhưng rồi.. Anh đứng sững lại trước một bức tranh.
Một bức tranh sơn dầu trừu tượng, nền đen pha những dải đỏ thẫm như máu loãng, giữa đó là một vết cắt trắng - mảnh, lạnh và cô đơn
Bức tranh không tên. Không khung. Không chú thích.
Trong lúc anh đang chăm chú nhìn vào bức tranh ấy.
Thì có một giọng nói vang lên.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh cảm thấy vết trắng kia là gì ?
Anh quay lại thì thấy một cậu trai trẻ tuổi đôi mươi đang đứng cạnh anh
Trên người cậu có bảng tên: Hùng - Artist.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// suy nghĩ //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Là một vết cắt. Của nỗi đau không chảy máu.
Cậu mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lần đầu tiên có người thấy nó như vậy.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu là người vẽ ra nó sao ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Phải, là tôi vẽ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh thấy sao ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Rất đẹp..và cũng rất buồn
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tất nhiên.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi vẽ nó lúc mà..tôi không thể khóc được nữa.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...
Cả hai người chìm trong im lặng
Chỉ có tiếng dòng người vội vàng lướt qua
Tiếng chim hót tíu tít
Tiếng gió thổi vụt qua
Lê Quang Hùng
21 tuổi - Là một hoạ sĩ tự do sống tại Pháp
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh có muốn tham quan phòng vẽ tranh của tôi không ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Được.
-----
Tại phòng tranh ở khu Marais
Khi bước vào nơi đây
Anh cảm thấy có một không khí rất dễ chịu
Nó dịu dàng, ấm áp
Không giống những buổi hội thảo nghệ thuật mà anh biết
Không khí ở đây nhẹ nhàng hơn nhiều
Nó giúp người ta cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đây là phòng tranh của cậu à ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đúng. Là phòng tranh của tôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhìn dễ chịu thật đấy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tôi rất thích những căn phòng như thế này.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Như anh nói đấy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cảm giác nó rất dễ chịu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không đau thương
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không vội vã
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không căng thẳng
Trong căn phòng ấy được sơn một màu trắng và nền được lát gạch nâu gỗ
Xung quanh chỉ có vỏn vẹn 4 bức tranh
Bức tranh đầu tiên
Vẽ một người phụ nữ với đôi tay rách
Trong tranh là hình ảnh của một người phụ nữ đang ngồi bên máy khâu và đôi tay rướm máu
Khuôn mặt vừa đau đớn vừa kiên cường..nhưng lại không có đôi mắt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tại sao người phụ nữ trong tranh lại không có mắt ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vì tôi không nhớ nổi ánh mắt bà ấy nhìn mình lần cuối..
Câu nói của cậu làm cho anh khó hiểu
Sang bức tranh thứ hai được treo ngay bên cạnh
Bức tranh ấy vẽ một cậu bé ngồi trên nóc nhà, tay cầm một viên than
Hình ảnh một cậu bé lem luốc đang vẽ lên mái ngói cũ bằng than - xung quanh là rừng rậm và mây đen
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cái này vẽ gì vậy ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tương lai của một đứa trẻ mà ai cũng bảo là điên.
Bức tranh thứ 3
Tay chạm tay qua khung sắt
Trong tranh là hình ảnh hai bàn tay
Một bên nhỏ bé, rám nắng, dính đầy bụi bẩn và vết xước - rõ là tay trẻ con
Bên kia rõ là tay của người lớn, ngón trỏ và ngón giữa có vết chai - giống người làm nghề tay chân
Chúng chạm được nhau qua một khung sắt mỏng
Nhưng không ai ôm lấy ai được
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ai vậy ? Cậu... Và ai ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
... Mẹ tôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu không vẽ mặt bà ấy...chỉ vẽ tay thôi ?
Cậu im lặng một lúc rồi nói như thì thầm
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vì lần cuối tôi nhớ về mẹ...là lúc bà giơ tay qua song cửa viện tâm thần..dặn tôi là không được khóc.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng tôi đã khóc..
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Khóc tới mức không nhìn rõ mặt bà nữa.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu bị đưa đi ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừ. Tôi sáu tuổi. Bà thì không bao giờ trở lại nữa.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
... Cậu còn giữ gì của bà không ?
Cậu cười nhẹ, giọng như gió cũ qua mùa
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Có... Một nỗi nhớ không có khuôn mặt..
Bức thứ 4
Căn phòng không cửa
Hình ảnh một căn phòng tối đen, không có cửa ra, chỉ có ánh sáng từ một khe tường hẹp
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tại sao lại không mở cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Có người phải sống cả đời chỉ để tìm một cái then cài.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// cau mày //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu toàn vẽ những bức tranh khó hiểu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
// cười nhẹ // Đến một lúc nào đó..anh sẽ tự động hiểu.
______
Tim
Tim
Tim
Viết lại lần thứ 3
Kimochi
Kimochi
Hot

Comments

𝑆𝑜𝑙𝑖

𝑆𝑜𝑙𝑖

Ủa là sao dạ??

2025-08-05

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play