Đêm hôm đó, trong lúc đang mơ màng thì bên ngoài có tiếng động lạ. Thẩm Tiêu Thanh bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng xỏ dép rồi đi tìm một cây gậy to cầm tay làm đồ phòng vệ.
" Trộm sao?"
" Nhà này có cái gì để trộm à?"
Phía cửa trước nhà ngày càng đập mạnh, Thẩm Tiêu Thanh tiến gần hơn. Đến khi cánh cửa đột ngột mở ra, y đã để thanh gỗ lên cao chỉ chờ hắn ngó đầu vô.
" Một chút nữa thôi. "
Tên trộm nhẹ nhàng ngó đầu vô, vừa hết cái đầu thì Thẩm Tiêu Thanh đã hạ tay một đòn thẳng đầu mà đến.
Bốp!
- Chết tiệt! Sơ... suất rồi...
Tên trộm ngã ra sàn, y kiểm tra rồi mới lấy cáiQqqqq
gì đó để buộc gọn hắn vào. Bịt luôn cái miệng kia lại kẻo hắn ta buộc vào cột trước cửa nhà.
- Ngày mai ta sẽ xử ngươi sau.
Y cầm thanh gỗ bốp thêm phát nữa vào gáy cho chắc ăn rồi đi ngủ.
___
Sáng hôm sau.
Một người con trai thân hình nhỏ nhắn cầm một cái rổ sang bên nhà y thì thấy có người bị buộc trước cửa nhà. Hắn bị trói chặt tay chân, đầu chảy máu gục ở đó.
- Ôi trời, chuyện gì đã sảy ra vậy!
- Tiểu Thanh ơi, ngươi đâu rồi. Tiểu Thanh!
Thẩm Tiêu Thanh bên này đang ngủ thì có người gọi nên lục đục ngồi dậy. Xỏ dép rồi đi ra ngoài nhìn.
- Ai vậy? Mới sáng sớm thôi mà.
- Sớm cái gì nữa, ngươi mau lại đây nhanh lên!
Y đi ra ngoài, nhìn thấy một nam nhân nhỏ đang hoảng hốt nhìn kẻ bị trói kia rồi nhìn y.
- Tiểu Thanh, ngươi nói sao tên này lại ở đây? Hắn làm gì mà đầu đầy máu tanh thế này.
- À, hắn hôm qua lên vào nhà ta liền bị ta đập hai gậy vào đầu. Chắc chưa chết được.
Nam nhân đó sợ hãi, vội kéo y chạy vào trong nhà rồi căn dặn cẩn thận.
- Ngươi đó tiểu Thanh, chuyện này lát nữa ta sẽ báo lại với trưởng thôn sau. Ngươi ngồi đây để ta vè gọi phu quân nhà ta qua, nhớ không được làm gì tên đó đâu nhé.
Thẩm Tiêu Thanh khó hiểu gật đầu, sau khi thấy người rời đi y liền đứng dậy rửa mặt mũi rồi hâm lại đồ tối qua.
" Báo trưởng thôn, chắc là tên trộm kia nhỉ? Không biết người trong thôn này có hòa thuận không nữa. "
" Nhưng có hòa hay không cũng không sao, mình sẽ tránh xa những kẻ mang địch ý là được. "
Bếp được bắc lên, y lấy nồi cháo hôm qua còn dư nấu lại là có bữa sáng rồi. Lúc đang nấu thì có người qua, là người ban nãy và một người đàn ông giống tiều phu đến.
- Tiểu Thanh ơi, ngươi mau ra đây. Ta lại đến rồi.
- Ta tới đây.
- Ngươi lại đây kể lại chuyện cho chúng ta nghe, chúng ta liền lấy lại công bằng cho ngươi.
Thẩm Tiêu Thanh cũng ngồi đó kể lại sự tình đêm qua cho hai nam nhân. Người giống tiều phu kia gật đầu rồi xoa đầu y.
- Tiểu Thanh ngoan lắm, chắc ngươi cũng sợ hãi lắm nhỉ? Để ta và Tịnh nhi giúp ngươi nhé.
- Tịnh nhi? Vậy ra ngươi là Tịnh nhi sao? - Y quay qua nhìn Mộc Tịnh, cậu nghe vậy mà giật mình. Mới suy nghĩ thật lâu rồi gật đầu.
- Ngươi không còn là ngốc tử nữa sao? Tiểu Thanh ngươi có nhận ra ta và người này không?
Thẩm Tiêu Thanh lắc đầu, lại đưa tay lên chỗ vết thương hôm qua.
- Hôm qua ta bị té, lúc tỉnh dậy đã chẳng nhớ gì ngoài tên của ta rồi.
Mộc Tịnh rưng rưng nước mắt, hai hàng lệ tuôn như ngọc như ngà. Nam nhân bên cạnh cũng ôm cậu vào lòng rồi vỗ về an ủi.
- Hắn khỏi là tốt, khỏi là tốt rồi. Chúng ta phải vui mừng đúng chứ.
- Ừm, hắn khỏi rồi. Hắn không còn là ngốc tử bị người đời dè bỉu nữa rồi.
Hai người ôm nhau an ủi. Thẩm Tiêu Thanh cũng không quan tâm lắm mà đi vô xem Thẩm Kỳ Anh đã thức hay chưa.
Trong phòng.
- Ay da, bé con dậy rồi sao?
Bê con rất ngoan, thức dậy cũng không khóc không nháo. Tự mình nằm đó chơi rất vui.
Y bế nhóc đó ra ngoài rồi ngồi lại chỗ cũ. Lúc này hai người kia đã bình tĩnh hơn rồi, họ giới thiệu lại bản thân một lần nữa.
- Tiểu Thanh, ta là Lưu Mộc Tịnh. Phụ mẫu ngươi trước đây có giao hảo với chúng ta cho nên ta coi ngươi như tiểu đệ của mình mà nuôi nấng.
- Còn ta là phu quân của y, Tề Cảnh. Chúng ta là phu phu đã được một khoảng thời gian rồi.
Thẩm Tiêu Thanh " Ân " một tiếng, sau đó mới hỏi lại hai người.
- Ngươi nói, trước kia phụ mẫu ta như nào? Gọi ra sao, có dòng họ gì hay không?
" Biết để sau này còn biết đường ăn nói, còn biết đường tránh mấy tên ăn bám vồ tiền. "
- Ừm, họ không có thân nhân. Đến đây từ khi ta chưa lấy Tề Cảnh, cùng với ngươi khi đó mới nằm trong khăn. Hai người xây nhà rồi sống rất tốt, chỉ lừ đã chết vì bệnh tật và để lại tài sản cho ngươi thôi.
- Cái đó, tài sản đó... có những gì? - Thẩm Tiêu Thanh có chút ngượng ngùng khi hỏi câu đó. Vì y có phải nguyên thân này đâu.
- À, xem nào. Khá nhiều đó, năm mẫu ruộng nước hạng tốt lại thêm chục mẫu ruộng cạn. Đất sau nhà ngươi cũng hai mẫu đất trồng rau nữa. Chắc vậy là hết rồi, nếu không thì ta hỏi trưởng thôn cho ngươi. Dù sao ngươi lấy lại được tính rồi, những thứ thuộc về ngươi vẫn là về lại với chủ đi.
" Khá ổn, chừng này làm ăn rất tốt. "
Y gật đầu, lại nói chuyện thêm một lát rồi mới tiễn cả hai về. Còn tên trộm cũng bị Tể Cảnh xách cổ lên kéo đến nhà trưởng thôn.
- Nên đi cho bé con ăn thôi.
Y sau khi ăn xong liền buộc tà y phục lên dọn lại nhà cửa. Căn nhà này trông có chút tồi tàn, y phải xem xem nhà này còn ngân lượng để sửa chữa hay không đã. Sau đó mới lên kế hoạch xây lại nhà.
Cũng may, chỗ ngân lượng mà phụ mẫu nguyên thân để lại tầm hai lượng và vài trăm văn tiền. Nhưng đối với y mà nói là không đủ, chỗ này xây nhà không là bao hết. Phải tích thêm thôi.
- Nhưng mà, tạm thời phải sửa lại vài chỗ. Mái nhà và tường là thứ cần ưu tiên đây.
Thế là Thẩm Tiêu Thanh xách con thỏ hôm qua bẫy được cùng bé con đến nhà trưởng thôn hướng tới.
Updated 38 Episodes
Comments
NSAN13
À nhô
2025-08-02
1