Chương 3

_____
Việt Nam không biết đường, tự đoán rồi chạy mà không ngờ..
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
"Không ngờ lại gặp cậu ta"
Indonesia
Indonesia
Tôi cầm rồi..
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
M.á.u vẫn còn chảy ròng ròng kìa /Cởi áo khoác/
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
/Gập đôi tấm vải rồi nhẹ ấn vào vết thương của đối phương/
Indonesia
Indonesia
/Hít sâu/
Indonesia
Indonesia
...Để tôi giữ /Nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra/
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
Trời tối đường xá vắng tanh
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
Để tôi cõng cậu đến bệnh viện
Nói vậy thôi, chứ cậu dại gì đưa người ta đến bệnh viện.
Ở thế giới này, có tiền thì được chữa. Không có tiền thì tốt nhất đừng gục xuống gần bệnh viện lớn.
Phí điều trị cao đến mức khi người nghèo bước chân vào- phải thế chấp bằng cả mạng sống.
Mà đáng sợ hơn, vào đó rồi, chưa kịp cầm máu thì thân thể đã có giá thị trường.
Chẳng khác nào một món hàng, đang được chờ để kiểm định.
Indonesia
Indonesia
/Khựng lại, bối rối/ Không, đừng
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
Sao lại không?
Indonesia
Indonesia
/Tìm lí do/ ..Tôi cao hơn cậu đó nên khó để cõng lắm
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
/"Bình thản" nhìn người kia như không hề bị đụng chạm/
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
..Liên quan gì đâu? Nhìn tôi nhỏ con vậy chứ khoẻ lắm đó
Indonesia
Indonesia
/Ánh mắt hơi tránh mắt đi/ Thôi..phiền cậu. Tôi còn tỉnh lắm
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
/Nhún vai, giọng đều đều/ Cậu không chịu cõng..
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
Là tôi bế đó
Indonesia
Indonesia
...
Hắn sượng trân.
Vài giây sau vẫn là Việt Nam quỳ thấp xuống, để hắn dựa vào.
Một tay Indonesia quàng qua vai cậu, còn tay kia ghì chặt tấm áo khoác đang ép vết thương.
Không ai nói gì thêm.
Nhưng Indo đang thiếu cảm giác an toàn.
Indonesia
Indonesia
"Nếu cậu ta đưa mình đến nơi của phe đối diện..thì thẳng tay vậy"
Indonesia
Indonesia
/Cảm nhận hơi ấm từ lưng cậu, rũ mi/
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
Sao cậu thành ra như này thế?
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
----> Biết nhưng vẫn hỏi
Indonesia
Indonesia
/Không trả lời/
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
/Lướt mắt ra sau vai/
Indonesia
Indonesia
/Đã nhắm mắt/
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
/Khựng lại/
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
"Lạ vậy.. mình nhớ lâu nữa cậu ta mới ngất mà"
Mạch truyện lướt qua ngang đầu cậu như một làn khói.
Nó nhoè nhạt, chệch hướng... Cảm giác như thực tại rời khỏi tay.
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
/Phan suy nghĩ sang một bên/ "Nếu không đúng kịch bản thì.. miễn sống là được"
Việt Nam cúi người thấp xuống hơn, bước chân cũng bắt đầu nhanh hơn- gần như là chạy.
Những nhân vật mà cậu tạo ra không chỉ là hư cấu.
Chúng được nặn từ những dáng hình thân quen, từ người cậu từng biết, từng quý.
Các trang truyện- giữa thế giới đầy cạm bẫy này, cậu lại đang cõng một người bản thân quen thuộc hơn bất cứ ai.
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
"Sau này chắc sẽ dính dáng tới nhiều vụ lắm đây"
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
"Không thể quay đầu nữa rồi" /Bất lực/
Cậu thực sự không đành lòng để mất.
Dù chỉ là một nhân vật.
-----
Cuba
Cuba
Cậu ấy còn khoẻ chán
Cuba
Cuba
<----- Một vị bác sĩ cho hay
Việt Nam [Vietnam]
Việt Nam [Vietnam]
?..
_____
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play