4

Có lẽ… chẳng ai trong ngôi trường ấy nhận ra. Từ rất lâu về trước, họ đã bị Miyazono Ichigo giăng bẫy. Một cái bẫy không có hình dạng, không có dấu vết, không ai biết khi nào mình bước vào. Chỉ biết một khi đã ở trong đó, sẽ không thể thoát.
Họ e ngại cậu, nhưng họ không ghét cậu. Họ cảnh giác, nhưng lại vô thức đứng về phía cậu trong mọi tình huống. Thầy Moriyama đã từng nghĩ học trò chỉ cần được yêu thương và hướng dẫn là đủ. Nhưng với Ichigo, thầy đã hiểu rằng có những đứa trẻ không cần vòng tay, mà cần biên giới.
Một cái ranh giới rõ ràng giữa ″người″ và ″thú.″ Và Ichigo? Đang xoá nhòa đi cái ranh giới đó từng ngày.
Thầy Moriyama gấp lại hồ sơ, rút điện thoại từ ngăn bàn. Ngón tay ông dừng lại một lúc trước cái tên nằm cuối danh bạ - Narumi Gen. Một cái tên mà bất kỳ ai trong Lực lượng phòng vệ Nhật Bản cũng biết, một biểu tượng, một anh hùng, một chiến binh mạnh nhất Nhật Bản.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Xin lỗi.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Nhưng tôi... không thể làm ngơ được.
Bàn tay ông run nhẹ khi ấn gọi.
Chuông vang lên. Một hồi… hai hồi… rồi một giọng nói trầm, rõ ràng vang lên bên kia đầu dây.
Narumi Gen
Narumi Gen
Alo?
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Miyazono Ichigo.
Im lặng.
Gió ngoài cửa sổ lướt qua, thổi tung vài tờ đề cương kiểm tra. Moriyama nuốt khan.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Chúng ta...cần nói chuyện về thằng bé.
Buổi chiều cuối tuần, quán cà phê nhỏ gần ga Aoyama, phòng riêng tầng hai. Narumi Gen đến đúng giờ. Bộ quân phục gọn gàng, lưng thẳng, mắt sáng, nhưng trên gương mặt không có chút cảm xúc nào.
Thầy Moriyama chờ sẵn, không có cà phê, chỉ có một tập hồ sơ mỏng, kẹp những tờ phiếu hạnh kiểm và một vài lời phê ngắn gọn, lạnh lùng như chính cái tên Miyazono Ichigo.
Thầy bắt đầu bằng một câu hỏi.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Anh có biết… học sinh trong trường gọi Ichigo là gì không?
Narumi liếc nhìn qua tập hồ sơ, không trả lời ngay.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Chúng gọi nó là ″bóng xám″. Không phải vì nó im lặng, mà vì… ai cũng nhìn thấy, nhưng chẳng ai dám nhìn thẳng.
Thầy Moriyama ngả người dựa lưng vào ghế, giọng nhỏ hơn.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Tôi không có bằng chứng rõ ràng… nhưng tôi chắc chắn một điều: chính Ichigo là người nhốt học sinh mới trong phòng dụng cụ hôm qua.
Narumi Gen
Narumi Gen
Có chứng cứ?
Narumi hỏi, lạnh lùng, như mọi báo cáo quân sự anh từng nghe.
Moriyama khẽ cười.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Không. Nhưng tôi từng dạy rất nhiều học sinh, và chỉ có một đứa… chỉ một đứa duy nhất trong suốt hai mươi năm khiến tôi cảm thấy như đang nhìn vào một… con thú hoang biết đeo mặt người.
Im lặng. Gió từ cửa sổ thổi vào, ánh sáng chiều tà kéo dài bóng Narumi trên mặt sàn gỗ cũ.
Thầy Moriyama hạ giọng, mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Tôi không hiểu. Một đứa trẻ như vậy, thông minh, mạnh mẽ… nhưng nó cô độc đến đáng sợ.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Và nếu cứ tiếp tục, tôi nghĩ… một ngày nào đó Ichigo sẽ kéo theo cả ngôi trường này xuống cùng nó.
Narumi Gen
Narumi Gen
Nó có bạn bè không?
Narumi hỏi.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Không. Chỉ có vài con mèo hoang và nhím. À, và tôi nghe nói gần đây nó hay thì thầm với… những thứ không ai thấy.
Thầy dừng lại.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Anh có biết thằng bé đang sống thế nào không?
Narumi im lặng hồi lâu. Rồi anh trả lời, nhẹ và trầm xuống.
Narumi Gen
Narumi Gen
Nó chọn rời khỏi tôi, và nó chọn tên Miyazono. Tôi chỉ… tôn trọng lựa chọn đó.
Moriyama bật cười, nhưng không hề vui.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Không. Anh không tôn trọng, anh bỏ mặc nó.
Narumi ngước lên. Ánh mắt hai người đàn ông khóa chặt nhau, một giáo viên với ánh nhìn thấu suốt, và một người anh trai luôn giấu cảm xúc sau sự cứng rắn.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Nếu anh không làm gì.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Tôi e rằng đến một lúc nào đó, chẳng ai cứu được nó nữa.
Một khoảng lặng. Rồi Narumi nói, gần như là tự nói với mình.
Narumi Gen
Narumi Gen
Tôi đã nghĩ… nếu nó chọn sống trong im lặng, thì tôi sẽ để nó yên.
Thầy Moriyama chỉ đáp lại bằng một câu ngắn.
Thầy chủ nhiệm
Thầy chủ nhiệm
Cái yên tĩnh đó... đang giết Ichigo dần dần.
Narumi Gen không phải kiểu người dễ rung động. Là chiến binh mạnh nhất Nhật Bản, anh quen với máu, quen với chiến tranh, và quá quen với việc phải đưa ra quyết định. Nhưng sau cuộc gặp với thầy Moriyama, có một điều thôi thúc anh làm điều xưa nay chưa từng nghĩ tới: đi tìm hiểu về đứa em trai mà mình từng bỏ lại.
Anh đến trường Aoyama vào một buổi chiều vắng người. Không mang quân phục, chỉ mặc thường phục đơn giản, và đi quanh như một vị khách tò mò.
Đầu tiên là thư viện - nơi Ichigo thường lui tới theo lời giáo viên. Người thủ thư, một phụ nữ đứng tuổi, tỏ ra bối rối khi anh hỏi về Ichigo.
???
???
Cậu bé đó à… à… rất chăm đọc. Nhưng tôi… tôi nghĩ mình không tiện nói nhiều.
Khi Narumi hỏi tại sao, bà chỉ cười gượng, một nụ cười không vui.
Tiếp theo là vài học sinh trong sân trường. Anh bắt chuyện, hỏi nhẹ nhàng, nhưng ai cũng vội lảng đi, hoặc từ chối bằng những câu trả lời vô thưởng vô phạt. Chỉ duy nhất một cậu học sinh lớp dưới sau khi nhìn quanh, mới ghé sát tai Narumi thì thầm.
???
???
Chú à… cháu không biết Ichigo là ai cả, nhưng nếu chú thấy cậu ấy, thì… đừng nhìn vào mắt cậu ta. Họ bảo nhìn vào mắt Ichigo là xui đấy…
Narumi khựng lại.
Xui?
Chỉ vì nhìn vào mắt một đứa học sinh?
Và rồi anh bước vào phòng giáo vụ. Thầy hiệu phó nhìn thấy anh, định mời trà, nhưng khi nghe Narumi hỏi về Ichigo, khuôn mặt ông đanh lại.
???
???
À… học sinh lớp 2-3. Vâng, học giỏi, hạnh kiểm không có vấn đề gì.
Narumi Gen
Narumi Gen
Không có vấn đề… nhưng?
Narumi nhìn thẳng.
Thầy hiệu phó nhíu mày, rồi nói khẽ.
???
???
Tôi từng thấy Ichigo mắng một giáo viên bộ môn chỉ vì ông ta chạm vào sách của em ấy mà không xin phép.
???
???
Rồi… hôm khác, tôi thấy em ấy một mình trên sân thượng, giữa trưa nắng, ngồi nói chuyện với không khí.
Narumi im lặng.
???
???
Không ai dám làm gì Ichigo.
Thầy hiệu phó nhìn anh, ánh mắt có chút gì đó như cầu cứu.
???
???
Em ấy không hề vi phạm nội quy. Nhưng… cả cái trường này đều sợ nó, chúng tôi không biết tại sao...
Khi bước ra khỏi cổng trường, Narumi đứng lại. Gió lùa qua tóc, nhưng trong lòng anh có một cảm giác bất an không tên, như thể vừa đi ngang qua một vùng đất phủ sương mù.
Và Narumi Gen, lần đầu tiên sau nhiều năm, bắt đầu thừa nhận: Đứa em trai mà anh từng phớt lờ… có gì đó không ổn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play