Xuyên Không Vào Dị Giới Tôi Mở Cửa Hàng Khoáng Sản Đã Tuyệt Diệt Dịch Chuyển Khắp Nơi
Lý Thiên Bình,một sinh viên năm nhất đại học,là thanh niên trong làng báo con và chuyên thích chơi dại,cậu có một sở thích không giống với các bạn là sưu tập khoáng sản được biết đến và chưa được biết đến,sở dĩ cậu thích sưu tập khoáng sản vì từ nhỏ cậu được ông mua một cuốn sách về khoáng sản,nhìn các khoáng sản có vẻ đẹp cuốn hút,cậu đã thích thú với ước mơ được sưu tập nhiều khoáng sản.
Cậu lớn lên trong một ngôi làng nhỏ chỉ có ông bà,cha mẹ cậu đã mất vì một trận lũ quét vùi lấp do bão gây ra,cậu và ông bà nhờ đi chơi xa mà may mắn thoát nạn.
Tuy cậu đã vào được đại học nhưng tiền học phí đóng cho trường cậu không dùng tiền của ông bà,cậu đi làm thêm để kiếm thêm tiền để đóng học phí ngành yêu thích.
Buổi sáng nọ,cậu dậy muộn,vì đêm qua nghe lớp sẽ có thực hành về khoáng sản mà phấn khích không ngủ,bạn cùng phòng của cậu dậy rồi mà hối cậu.
Bạn cùng phòng:"Lý Thiên Bình,lẹ lên đi,sắp trễ tiết học của Lưu giáo sư rồi.Đến trễ ổng khỏi cho vô lớp ấy."
Cậu nghe xong mà ba chân bốn cẳng vội rửa mặt rồi thay quần áo,nhét thêm sách về khoáng sản sản thêm cái laptop vô cặp rồi chạy lẹ.
May mắn là còn đúng 5 phút giáo sư mới vô,cậu lấy sách ra đọc tiếp,bạn học cậu thấy vậy mà xem ké.
Bạn học Trần:"Chưa thấy ai mà chăm chỉ như cậu đấy,người khác chờ ổng lên toàn chơi điện thoại,còn cậu là xem sách khoáng sản,bộ cậu sau này đi bới khoáng sản à."
"Ước mơ của tớ mà,cậu không thấy khoáng sản đẹp đến thế nào đâu."Cậu mỉm cười giải thích với bạn.
"Đồ cuồng khoáng sản,tớ thấy cậu sau này kiếm khoáng sản về làm vợ đi,."Bạn học tỏ vẻ không quan tâm.
"Quá khen."Cậu mỉm cười rồi đọc sách tiếp.
Reng,reng,reng,reng.
Tiết học vô,cậu đóng sách rồi bắt đầu học.
Thấm thoát tới tiết thực hành.
"Lớp vào phòng thí nghiệm chuẩn bị thực hành nè."Lớp trưởng hô to.
"Rồi rồi."
"Lại đến tiết của giáo sư khó tính rồi,chán quá đi."
"Tiết ổng khó mà khó đến quỷ cũng hãi luôn,thi môn của ổng khó tới thấy tổ tiên."
Cậu nghe đám bạn phàn nàn về môn khó nhất mà chỉ biết cười trừ trong lòng.
'Mình không thấy tổ tiên nhưng mình thấy con gà khỏa thân.'
... ----------------...
Tiết thực hành đã đến.
Giáo sư đến yêu cầu tất cả sinh viên mặc bảo hộ kín mít với mặt nạn bảo hộ.
*Cho ai nghĩ không ra mặt nạ thế nào,cứ nghĩ đến mặt nạ bảo hộ trong Avata*
"Hôm nay tôi sẽ cho các trò xem thí nghiệm về thủy ngân,khoáng sản có độc nhất."
Giáo sư lấy kềm gắp ra từ tủ một ống nghiệm chứa thứ nước trắng bạc.
"Giới thiệu với các trò,đây là thủy ngân,loại độc này các trò phải cẩn thận,chỉ các trò chạm vào,thủy ngân sẽ khiến các trò ngứa,rát,sưng và đau da thịt."
Cả đám kinh hãi nhìn ống nghiệm chứa thủy ngân giáo sư gắp bằng kềm mà lùi xa.
Cậu cũng lùi xa như các bạn học khác.
'Hóa ra khoáng sản cũng có loại có độc.'Cậu cảm thán trong lòng.
Giáo sư gắp ống nghiệm vô đồ gác ống vào rồi bắt đầu phần thực hành.
"Được rồi,mỗi nhóm 5 người,thí nghiệm thủy ngân với giấy vàng,chì,nhôm cho ra gì rồi viết báo cáo cho thầy.Ai đúng hết hoặc đúng 1 nửa tôi sẽ thêm 2 điểm vô thi học kì."
Cả đám phấn khích mà lập nhóm,cậu vô nhóm khác rồi cùng các bạn thử cho cái nào vô thủy ngân trước.
Một bạn học đứng cạnh cậu thấy trên mặt nạ bảo hộ cậu đeo bị thủng lổ lớn ngay má mà giơ tay kêu lên.
"Giáo sư ơi,mặt nạ bạn học Lý bị thủng lỗ to nè."
Giáo sư nghe mà đến chỗ nhóm cậu xem mặt nạ bị lỗ to.
"Chắc bị đập do để lâu trong tủ rồi,không sao,miễn đừng để thủy ngân dính vào da là được,bữa sau thầy mua cái mới cho trò."
Rầm
Giáo sư và các bạn học nghe tiếng rầm lớn quay đầu thấy có 1 nam sinh ngã vô tủ chứa ống nghiệm làm kính cửa tủ bị vỡ ra.
"Chuyện gì vậy hả?Tôi mới đi xem nhóm khác các trò đã quậy rồi."Giáo sư nổi giận quát to.
"Em xin lỗi giáo sư,tại em sợ có chất nào thả vô sẽ nổ nên né mà trượt trúng cái cây lau nhà dưới chân xong ngã vô tủ."Nam sinh kia xoa đầu giải thích.
Choang
Một tiếng vỡ từ bình chứa thủy ngân lớn,thủy ngân vươn vãi khắp sàn,giáo sư thấy thế mà hét lên.
"Trò nhóm kia không được động đậy,cẩn thận nó làm ảnh hưởng đến da."
Nhưng giáo sư có lẽ đã quên mất,ngoài tiếp xúc da dễ bị đau,rát,sưng,thủy ngân cũng có thể phát tán độc trong không khí,chưa kể phòng thí nghiệm đang đóng kín.
Cậu cùng các bạn trong nhóm nhìn cái bình thủy ngân bị đổ ra,mà không biết được đây sẽ là buổi thí nghiệm cuối cùng của cậu.
Vì sự cố vỡ thủy ngân,giáo sư quyết định cho lớp đem thí nghiệm ra ngoài sân thí nghiệm bên ngoài,nhóm cậu là nhóm hoàn thành đầu tiên.
"Ừm,không tệ,nhóm sẽ được thêm điểm vào thi học kì.Nhóm các em về sớm."Giáo sư cảm tháng bản báo cáo rồi cho nhóm cậu về trước.
Cậu xách cặp về kí túc xá với tâm trạng phấn khích,đang đi nửa chừng thì cậu cảm thấy chóng mặt,nhưng cậu nghĩ do phơi nắng lâu nên chóng mặt rồi chạy về kí túc xá.
Phòng kí túc xá bị khoá,cậu đoán bạn cùng phòng chưa học xong nên cậu đi làm thêm ở quán ăn nhỏ.
...----------------...
Đến chiều về,cậu cảm thấy khó chịu trong người nên nằm trên giường tầng nghỉ ngơi,bạn cùng phòng thấy cậu ngày năng động tự nhiên im lặng treo lên giường hỏi thăm.
"Cậu sao vậy,thấy khó chịu trong người à."
"Tớ chỉ hơi chóng mặt thôi,ngủ một lát là khỏe liền."Cậu cố gắng cười để bạn không phải lo lắng.
"Thấy có gì lạ nói với tớ,đừng để bị sao."
Cậu gật đầu qua loa rồi ngủ thiếp đi.
...----------------...
Sáng dậy cậu khó chịu trong người nhắn tin cho lớp trưởng xin nghỉ,cậu nằm co ro,lại thêm vào nhà vệ sinh nôn ói mặc dù không ăn đồ lạ.
Bạn cùng phòng nghĩ cậu bị sốt mà chăm sóc cho cậu.
4 ngày qua,cậu hô hấp càng ngày khó khăn hơn,3 người bạn cùng phòng thấy cậu càng ngày nghiêm trọng mà hỏi cậu.
"Cậu có ăn phải đồ bậy gì không?Cậu cứ như bị ngộ độc ấy."
"Tớ...không...biết,4 ngày...trước...tớ chỉ...ăn...bánh..bao."Cậu cố gắng giải thích.
"Triệu chứng cậu cứ như bị ngộ độc ấy,hay tớ đưa cậu đi bệnh viện."
Cậu gật đầu,3 người bạn khiêng cậu bắt taxi đưa cậu đến bệnh viện.
...----------------...
Bác sĩ khám cho cậu rồi hỏi cậu.
"Cậu có ăn phải thứ gì hay tiếp xúc thứ gì có độc không?"
"Tôi...không ăn....thứ gì... bẩn...cả."Cậu cố gắng giải thích rồi nhớ ra gì đó.
"Nhưng...tiếp xúc...thứ...gì...độc...thì không...có...lớp tôi...4...ngày trước...có làm...thí nghiệm...thủy ngân."
Nghe đến 2 chứ thủy ngân,bác sĩ khiếp hãi.
"Vậy là cậu hít phải thủy ngân rồi,lớp học đóng kín phải không?"
Cậu gật đầu,bạn cùng phòng thấy lạ mà hỏi cậu.
"Thủy ngân có độc mà lớp không mặc bảo hộ à."
"Tớ...có mặc...nhưng...mặt nạ...bị thủng...lỗ to...bên má....tớ nghĩ...tớ hít...phải nó...lúc...nào..không biết."
Nghe cậu giải thích,bác sĩ như sụp đổ.
"Tôi không cứu được nữa,nếu phát hiện sớm thì còn cứu được,đằng này là hít phải lượng lớn còn trong phòng kín,lại để lâu 4 ngày thì không cứu được nữa."
Bác sĩ vừa dứt lời thì cậu có dấu hiệu suy hô hấp,các y tá xông vào cố ép tim cho cậu.
Beeeeeeeeeeep
Sau 3 tiếng vật lộn,máy đo nhịp tim chạy đường thẳng.
Updated 24 Episodes
Comments
Ái Nghịch
trừ vấn để chính tả thường gặp thì không có gì chê, nội dung mới lạ quá chớ
2025-08-05
1