[RhyCap]Những Câu Chuyện Tình Yêu
Thiên Thần Luôn Cười
Hnq Trawny
trước khi đọc bấm vào ghi âm để vừa đọc pov vừa chill
Em–Đức Duy, chỉ mới 16 tuổi, nhưng từ khi sinh ra đã mang trong mình một căn bệnh lạ.Lúc nào em cũng cười, không phải vì vui mà vì bệnh khiến em chẳng thể dừng lại. Bởi sự khác biệt ấy, em không thể đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa, mà học tại một ngôi trường đặc biệt.
Anh-Quang Anh, bác sĩ trẻ mới 22 tuổi nhưng đã có hơn 2 năm kinh nghiệm.Nhẹ nhàng,tốt bụng và luôn thấu hiểu bệnh nhân,anh không chỉ chữa bệnh mà còn chữa lành cả tâm hồn họ.Chính vì thế,anh luôn được mọi người quý mến và tin tưởng.
tại một nơi xa sôi ở 1 vùng đất xa lạ nơi tồn tại 1 ngôi trường luôn điều trị cho những đứa trẻ mắc phải những căn bệnh lạ.
Quang Anh
/quay qua nhìn em/
anh là bác sĩ điều trị bệnh duy nhất ở đây,với ngoại hình điển trai,cao,tri thức mà lại nghiêm túc nhưng lại có chút nhẹ nhàng và ấm áp khi tiếp xúc.
Đức Duy
/đưa 1 cục kẹo trước mặt anh/em Duy tặng cho bác sĩ
Đức Duy
/cười/vì hôm trước nhờ có bác sĩ mà Duy không bị mấy bạn kia trêu
Quang Anh
/anh cười nhẹ rồi nhận lấy/cảm ơn Duy
Đức Duy
/nhào lại ôm anh cười khúc khích/
nhìn trong em vui vẻ và hồn nhiên vậy thôi nhưng em lại mắc phải 1 căn bệnh bẩm sinh hiếm gặp tên là Angelman"Hội chứng thiên thần luôn cười".
đúng như cái tên gọi"thiên thần luôn cười"môi, miệng em lúc nào cũng cười rất tươi dù có buồn hay khóc,vẻ ngoài thon,trắng như bông tuyết,nhỏ bé và có chút trẻ con,ánh mặt hồn nhiên và sáng đến lạ nhìn cứ tựa như 1 "thiên thần" nhỏ.
Đức Duy
bác sĩ ơi.../kéo góc áo anh/
Đức Duy
/cười/em có 1 cái này muốn cho bác sĩ xem nè
Đức Duy
/kéo anh chạy đi/hihi
đến bên 1 chỗ đất gần đó lú lú lên 1 mầm non nhỏ
Đức Duy
/chỉ vào/là hoa Duy trồng đó
Đức Duy
nó nảy mầm rồi nên muốn cho bác sĩ xem/cười thích thú/
Quang Anh
/xoa đầu em/Duy giỏi lắm
Đức Duy
/ôm anh rồi bật cười/
Quang Anh
/nhìn em cười nhẹ/
trong ánh mắt anh nhìn em có chút khác và lạ không phải là ánh mắt như nhìn những bệnh nhân khác mà ánh mặt này nó chỉ dành cho riêng mình em...dường như có chút yêu,chút thương đối với bệnh nhân nhỏ đặc biệt này của anh.
Cứ như vậy ngày này rồi ngày nọ rồi tới ngày kia
trong khuôn viên trường luôn có 1 bóng nhỏ cứ lẽo đẽo và cười khúc khích đi theo cái bóng dáng lớn ấy
không có ở đâu là không thấy bóng dáng của 2 con người này
Ngoài anh ra thì trong trường này em cũng chẳng thân hay bám theo ai ngoài anh,vì em cảm thấy khi bên cạnh anh em vui hơn,được yêu thương,cưng chiều và có chút gì đó gọi là thích thích rồi yêu yêu khi ở bên anh.
Hôm nay vẫn như những ngày thường khác trong tuần
chẳng còn thấy cái bóng nhỏ nào lẽo đẽo và hay cười với anh đâu nữa
Quang Anh
/khó ở trong người/
cái cảm giác như thiếu vắng thứ gì đó rất quan trọng...
Quang Anh
/đứng dậy đi đến phòng em/
cuối cùng thì chẳng trụ nổi
mới mở cửa ra hình ảnh 1 em bé nhỏ đang nằm rút vào tấm chăn bông,mồ hôi đỗ ướt đẫm cả gối và ga giường
Quang Anh
/đi lại ngồi trên giường em/
Đức Duy
/mở hé mắt/bác sĩ Quang Anh..../cười/
Quang Anh
/đặt tay lên trán em/sốt rồi
Đức Duy
/bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh đang đặt trên trán mình/
Đức Duy
bác sĩ ơi em Duy mệt rồi...
Quang Anh
/dùng ngón tay xoa nhẹ tay em/
Quang Anh
ngoan nằm đây bác sĩ lấy khăn lau cho em
anh đứng dậy đi vào nhà vs lấy 1 cái thau đựng ít nước rồi lấy cái khăn bỏ vào đó
Quang Anh
/lấy khăn vắt nước rồi lau người cho em/
Đức Duy
/mắt cố mở để nhìn anh/
Quang Anh
em làm cho anh lo lắm đó
Quang Anh
sáng giờ không thấy em cứ nghĩ là không thích bám theo làm phiền anh nữa
Quang Anh
hèn gì là bệnh nên không bám được
Đức Duy
hết bệnh em sẽ lại bám bác sĩ tiếp.../cười tươi/
Quang Anh
/nhẹ nhàng lau người cho em/
có lẽ sự làm phiền đó của em đã dần trở thành thói quen và dần quen thuộc đối với anh...vắng mặt 1 chút đã cảm thấy trống rỗng và nhớ..
sau 1 lúc lau người cho em thì cũng xong
anh dọn dẹp rồi lại ra giường ngồi coi em
Quang Anh
/vuốt tóc em/mau ngủ đi cho khỏe
Quang Anh
dậy rồi anh nấu cháo thịt bầm mà em thích
Đức Duy
/cười/nhưng em muốn được bác sĩ ôm
trước sự dễ thương và nhõng nhẽo này thì bác sĩ xin chịu thua
Quang Anh
/nằm xuống kéo em ôm vào lòng/mau ngủ thôi
Đức Duy
bác sĩ Quang Anh ơi....
Quang Anh
bác sĩ Quang Anh nghe đây
Đức Duy
bác sĩ có thương em không/nói nhỏ/
Quang Anh
thương thiên thần nhỏ này của Quang Anh lắm
Đức Duy
em cũng thương bác sĩ,thương nhiều luôn/cười/
Quang Anh
/hun trán em/thương thì ngủ đi
Cuộc sống cứ thế nhẹ nhàng trôi qua trong ngôi trường đặc biệt ấy.Theo thời gian,tình yêu cũng lặng lẽ lớn dần,đong đầy từng khoảnh khắc.Luôn có một bác sĩ Quang Anh âm thầm ở bên,dịu dàng chăm sóc và yêu thương cậu bệnh nhân nhỏ Đức Duy,người mắc phải căn bệnh lạ mang tên"Thiên Thần Luôn Cười".Một"thiên thần"bé bỏng,với nụ cười trong veo và ánh mắt ngập tràn ánh nắng,đã khẽ đánh cắp trái tim của người bác sĩ ấy từ lúc nào không hay,yêu thương đã nảy mầm,chạm đến những góc sâu thẳm nhất trong trái tim của cả 2 chúng ta.
Hnq Trawny
không biết viết như này có hợp kiểu mấy bạn đọc không
Hnq Trawny
các bạn thích truyện như nào nhắn vào rồi mình sẽ lấy ý để viết pov nha
Hnq Trawny
mong bộ này được các bạn ủng hộ nhiều!
Comments
ℂ𝕙𝕝𝕖𝕠 𝕟𝕖𝕖
Tặng bà bông hoa nha,xin góp ý chút ạ
mình nghĩ là nên có vài chap viết về Caprhy, để truyện đỡ chán á .Một hai chap về CR cũng đc " mình chỉ góp ý chút thôi ạ , nếu ko đc thì thôi"
2025-08-04
4
Thymeitthn🐼♋️
Ơ hay nha bro. Mà em có ý kiến là cỡ được 10 mấy 20 chap Á cái cho Cấp bị tai nạn gì đó rồi bác sĩ Quang Anh bị mất hồn(nếu thích thì thêm tai nạn gì vô không thì thôi ạ)
2025-08-05
1
vợ iu Zoi Thúy🐑
thiếu em bé nên khó chịu hở
2025-08-04
7