Phòng họp của Trần gia sáng rực đèn chùm, lạnh lẽo và uy nghi như một phiên tòa
Trần Đăng Dương khoác vest đen, dáng người cao lớn dựa lưng vào ghế, mắt sắc lạnh như băng tuyết. Trước mặt anh là một bản hợp đồng, cùng những ánh nhìn ngột ngạt của các vị trưởng bối
Ông Trần
Chỉ là một cuộc hôn nhân mang tính liên kết. Không tình cảm, không ràng buộc. Một năm sau, nếu muốn, cậu có thể ly hôn
Dương đưa mắt sang người đang đứng im lặng bên cạnh: một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, gầy, tóc hơi rũ, mặt cúi gằm như chẳng có chút sức sống
Trần Đăng Dương
Câm thật à ?
Lê Quang Hùng
//cũng không phản ứng, chỉ nhẹ gật đầu, môi mím chặt//
Trần Đăng Dương
Vậy là… vợ tôi sau này không thể cãi lại? // cười nhạt, đưa tay lật trang hợp đồng//
Bên kia, Lê gia cố cười trừ. Một người đàn ông trung niên
Ông Lê
Thằng bé ngoan lắm. Không nói được nhưng hiểu chuyện. Chăm chỉ, sạch sẽ, không gây rắc rối. Làm vợ hiền lành lắm!
Trần Đăng Dương
//ngước lên nhìn Hùng, ánh mắt lạnh hơn ánh đèn phía trên đầu// Cậu im lặng vậy vì không muốn cưới, hay không có quyền phản đối?
Lê Quang Hùng
// giật nhẹ vai, ánh mắt dao động nhưng vẫn không lên tiếng //
Chỉ lặng lẽ móc từ túi áo ra một mảnh giấy nhỏ, viết vài dòng bằng nét chữ ngay ngắn:
« Tôi chấp nhận hôn ước. Tôi sẽ không làm phiền anh »
Trần Đăng Dương
Tốt. Tôi ghét những thứ ồn ào // đứng dậy, đóng bản hợp đồng lại, mắt không nhìn ai //
Trần Đăng Dương
Chốt hôn sự trong tuần. Tôi không có thời gian chơi trò cưới hỏi
__________
Ba ngày sau, lễ cưới tổ chức tại nhà cổ của Trần gia. Không phô trương, không bạn bè, không nhẫn, không hoa
Dương bước vào phòng tân hôn. Hùng ngồi cạnh giường, vẫn im lặng như cái bóng
Trần Đăng Dương
Sao chưa ngủ?
Lê Quang Hùng
//viết// « Tôi đợi anh »
Trần Đăng Dương
Tôi không cần ai đợi. Cậu sống như giúp việc là đủ
Lê Quang Hùng
//gật đầu, cúi đầu xuống//
Căn phòng chìm vào im lặng. Dương tháo áo vest, đi ngang qua người kia, ánh mắt khẽ dừng lại một chút – nơi cổ áo của Hùng, có vết sẹo mờ như từng bị đốt
Trần Đăng Dương
Vết đó là gì?
Lê Quang Hùng
//Hơi giật mình. Rồi… không viết gì//
Trần Đăng Dương
Không muốn nói, hay không thể?
Lê Quang Hùng
«Không quan trọng»
Trần Đăng Dương
Tôi cũng không cần biết
Trần Đăng Dương
//đi đến gường nằm xoay lưng về phía Hùng//Tắt đèn
Lê Quang Hùng
// Đứng dậy làm theo//
Một giọng nói khẽ vang lên trong đầu Hùng không phải từ ai, mà là trong trí nhớ cũ:
*Làm vợ người ta mà không nói được, người ta khinh. Nhưng cố mà chịu, vì mày không có quyền chọn...*
Giấc ngủ nuốt chửng căn phòng. Và cả một người, đang im lặng đến mức tuyệt vọng
______________
//Abc// : Hành động
"abc" : nói nhỏ
*Abc* : suy nghĩ
«abc» : viết
ABC : nói to, hét
💬 : nhắn tin
📞 : gọi điện
Comments
Dương địt nát lòn phone :))
Em từ tóp tóp qua nà
2025-08-04
6
Tongtai nek 🐟❤️🐼
Truyện t/g vt trên tóp tóp đúng gu tui, mò qua tận đây luôn hẹ hẹ
2025-08-18
1
Lie💓DUONGHUNG
hẹ hẹ e từ bên toptop qua nè sốp ui^^
2025-08-04
3