Xin lỗi mấy bạn hóng “Mạng Người Dưới Gót Giày Hội Đồng” với “Thiên Y Khải Mệnh” của t/g nghen!
T/g
Có bạn tặng hoa cho t/g á tặng bạn đó 3 chap mà nay bận nên không viết được
T/g
Thông cảm giùm ạ
T/g
Tại bộ này t/g ra sẵn rồi chờ đăng thôi nên nó tiện 😄
T/g
iu
—————
Ở một góc thành phố cũ, nơi bản đồ cũng phải vẽ mờ đường đi, có một xưởng gỗ thủ công lâu đời, không bảng hiệu, không wifi — chỉ có mùi dầu thông, bụi mùn cưa của một nghệ nhân già (hình như ông ấy tên Lâm thì phải!?)
Nơi đó có một con búp bê làm bằng gỗ của cây cổ thụ, đường nét hoàn hảo đến rợn người
Người ta đồn: “Con búp bê đó không được bán. Vì nhìn vào mắt nó…sẽ cảm giác nó đang nhìn lại.”
.
.
Một ngày mưa nhẹ
Hoàng Đức Duy — một tay sưu tầm đồ cổ trẻ tuổi, bước vào xưởng gỗ ấy với chiếc áo mưa dính bùn, đôi mắt đầy háo hức
Hoàng Đức Duy
Nghe nói ông có một con búp bê…không ai dám mua?
Ông nghệ nhân già chỉ im lặng rồi ra hiệu cho Duy theo ông vào trong
Ánh sáng hắt qua mái ngói cũ kỹ chiếu lên một hình hài đang ngồi giữa nền xi măng lạnh — không hộp kính, không bụi
Một con búp bê gỗ cao khoảng 70cm, gương mặt nam, đẹp như tượng điêu khắc, mái tóc sẫm nửa che mắt
Duy bước lại gần, khẽ ngồi xuống. Gần đến mức nhìn được từng đường khắc trên đôi mi cụp
Và khi anh lỡ chạm nhẹ vào ngón tay nó…
“Gõ”
Một tiếng động nhẹ vang lên, không rõ từ đâu
Hoàng Đức Duy
Sao…thật đến thế này?/thì thầm/
Nghệ nhân cầm lên một tấm giấy cũ — hoá đơn viết tay
Dòng chữ nguệch ngoạc:
“Giá: 150 000 000. Không trả giá. Không bảo hành. Không đổi trả.”
Duy nhìn lại con búp bê lần nữa. Đôi mắt khép hờ, khoé môi cong rất nhẹ
Anh không hiểu tại sao lại thấy tim mình nặng như vừa chạm vào ký ức của ai khác
Anh quyết định mua con búp bê gỗ đó
.
.
Ba ngày sau. Con búp bê được mang về. Ngồi im trên chiếc ghế trong căn hộ của Duy
Một đêm Duy tỉnh giấc — chợt cảm giác có ai đó đang nhìn mình
Hoàng Đức Duy
/nhìn vào con búp bê/
Con búp bê vẫn ngồi yên. Nhưng…không rõ có phải đầu nó hơi nghiêng về phía giường?
Duy không chắc. Nhưng trong ánh sáng đèn ngủ mờ, anh lầm bầm
Hoàng Đức Duy
Nếu cậu biết nghe…thì ít nhất cũng phải chào một câu đi chớ?/bĩu môi/
Không có ai trả lời. Chỉ có bóng con búp bê in xuống giường, rất giống một người đang chờ ai đó về…
.
Duy không biết rằng… Người đầu tiên biết đến cậu đã về — không phải là chiếc điện thoại… Mà là đôi mắt gỗ đang khép hờ kia
Comments