| Blue Lock | Nhân Vật Quần Chúng.
|
Tiếng va chạm vang vọng giữa lối đi lát gạch. Miko ngồi bệt xuống đất, tay xoa đầu gối, cặp sách lăn ra một bên, mấy cuốn vở trượt khỏi dây kéo rơi lộp bộp.
người bị va phải chỉ lùi lại nửa bước. đó là một cậu con trai cao ráo, mái tóc đen ngắn hơi rối như vừa bước ra khỏi gió, nổi bật dưới nắng sớm. đôi mắt xanh lam sáng và sâu, ánh nhìn vừa bình thản vừa khó đoán.
trên người cậu là bộ đồng phục học sinh Lam Ngục: áo sơ mi trắng tinh, cà vạt sọc xanh–đen, khoác ngoài chiếc blazer đen viền trắng phẳng phiu. nút áo trên cùng khuyết mở, tạo cảm giác vừa nghiêm túc vừa… có chút bất cần.
?
cậu ổn chứ? • giọng cậu trầm và chậm, vang lên ngay trên đầu Miko .•
Sakai Miko
à… mình ổn. xin lỗi nhé. • vội đáp, lúng túng nhận bàn tay cậu chìa ra đỡ dậy.•
T/p đứng sát bên, suýt nữa thì thốt ra tiếng chửi thầm. không thể nhầm được… đôi mắt đó, mái tóc đó… chính là lsagi Yoichi , nhân vật chính tuyến lạnh lùng của game! ngày đầu tiên đã va trúng sự kiện định mệnh rồi sao?!
Cậu cúi xuống, nhặt giúp Miko quyển vở rơi. động tác không quá thân thiện, nhưng vẫn đủ để gây ấn tượng khó phai.
Sakai Miko
bạn học này lịch sự ghê • suy nghĩ •
T/p thì chỉ thấy cờ đỏ khổng lồ đang bay phấp phới ngay trước mặt!
Khi Miko đã đứng vững, lsagi nói ngắn gọn.
Isagi Yoichi
cẩn thận hơn.
Rồi quay đi, bóng blazer đen viền trắng phất nhẹ theo từng bước, dáng thẳng tắp, ung dung.
Sakai Miko
• nhìn theo một chút, bật cười • trông cũng dễ thương. không biết học khối nào.
h/t t/p
•túm tay bạn kéo đi, thì thào gần như ra lệnh •quên ngay cái mặt đó đi. càng ít tiếp xúc càng tốt.
Miko nhún vai, không hiểu gì, để mặc T/p lôi đi. ở đằng xa, lsagi vẫn đứng lại vài giây, đôi mắt xanh lam dõi theo cho đến khi hai bóng lưng khuất hẳn.
Xa xa, tòa nhà khối D nằm lọt thỏm ở cuối sân.
hành lang dẫn đến khu lớp D dài và hơi cũ kỹ, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ phủ bụi tạo thành những dải vàng lấp lánh. Lớp 10-D05 nằm ở cuối cùng, cửa gỗ hơi xước nhưng được trang trí bằng vài tấm giấy màu và hình vẽ ngộ nghĩnh.
Khi Miko đẩy cửa bước vào, tôi gần như cảm thấy không khí trong lớp… sáng bừng lên. ánh nắng hắt vào đúng lúc chiếu lên mái tóc và đôi mắt của cậu ấy, khiến Miko trông như đang tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng mà ấm áp.
Một vài bạn trong lớp ngẩng lên, tò mò nhưng không hề đề phòng. có người mỉm cười đáp lại, có người lặng lẽ quan sát, như thể Miko là một làn gió mới thổi vào căn phòng quen thuộc này.
Tôi thì lẳng lặng theo sau, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Miko nhẹ nhàng kéo ghế bên cạnh tôi, vẫn giữ nụ cười khiến người khác khó rời mắt.
Sakai Miko
ngày mới bắt đầu rồi, cố gắng nhé.• nói nhỏ, nhưng giọng điệu lại có gì đó chắc chắn, như thể cậu ấy biết trước rằng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt.•
Tôi không trả lời, chỉ nhìn ra sân trường. nhưng trong lòng lại có cảm giác… mọi thứ xung quanh đã bắt đầu thay đổi, kể từ khi tôi bước vào thế giới này.
Tiếng trò chuyện trong lớp dần nhỏ lại khi một bóng người cao ráo bước vào. đó là một người đàn ông tóc vàng óng ánh, đôi mắt xanh biển sâu thẳm, mặc chiếc sơ mi trắng tinh dưới áo vest màu xanh đậm. mỗi bước chân của anh như mang theo một sự tự tin vốn có, cùng phong thái tao nhã của người ngoại quốc.
?
good morning, class.• giọng nói trầm ấm, âm điệu chuẩn xác nhưng rõ ràng không phải tiếng mẹ đẻ .•
Chris Prince
• mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều.• – tôi là Chris Prince, giáo viên chủ nhiệm của các em. hy vọng chúng ta sẽ có một năm học thật vui vẻ.
Tôi cúi đầu chào một cách lịch sự, chẳng mong anh chú ý. nhưng ngay khi Chris đảo mắt nhìn quanh lớp, ánh nhìn của anh khựng lại.
Chỉ là một khoảnh khắc thôi, nhưng tôi nhận ra đôi mắt xanh ấy sáng lên đôi chút, như vừa tìm thấy một viên ngọc giữa bãi cát. Miko vẫn ngồi bình thản, mỉm cười nhẹ nhàng như thể không nhận ra mình vừa trở thành tâm điểm chú ý.
Chris Prince
các em có câu hỏi gì cho thầy không? • hỏi, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía Miko, khó giấu được sự tò mò.•
Tôi khẽ thở dài. otome game… đây chính là kiểu tình huống mở đầu quen thuộc, nhưng nhân vật đáng ra phải được chú ý lại không phải tôi. và điều đó… có lẽ sẽ khiến mọi thứ rẽ sang một hướng khác hoàn toàn.
Chris Prince đứng dựa nhẹ vào bàn giáo viên, cúc áo sơ mi mở đủ để lộ xương quai xanh “sát thương diện rộng”. đôi mắt xanh lam đảo một vòng quanh lớp như đang chọn “người may mắn trúng thưởng”… và dừng ngay ở Miko.
h/t t/p
" ủa gì vậy ? dòm kỹ vậy không sợ cháy mắt à thầy? " • suy nghĩ •
Tôi đang ngồi kế bên Miko, và theo kinh nghiệm chơi game, đây là cái khoảnh khắc mở route kinh điển.
Tiếng chuông reo như tiếng chuông báo… đại nạn. đối với cả lớp thì là hết tiết, nhưng với tôi thì là “đây là lúc kịch bản otome tiếp tục hành hạ mày đó con”.
Chris Prince cất giáo án, mỉm cười nhẹ rồi bước ra khỏi lớp. ánh mắt cuối cùng vẫn kịp lia qua Miko.
h/t t/p
" cảm ơn thầy, lần sau khỏi cần bonus ánh nhìn slow-motion nữa đâu, tui yếu tim lắm. " • suy nghĩ •
Vừa định xếp vở thì lớp trưởng – cậu trai đeo kính, tóc chải gọn, mặt nghiêm như đang thi đại học – lù lù xuất hiện trước bàn chúng tôi.
?
Miko, cậu có thể mang cái này lên hội học sinh không, rất quan trọng.?
Tập tài liệu dày cỡ này mà rơi xuống chân là gãy ngón cái như chơi.
Sakai Miko
• ngạc nhiên • tớ á?
?
ừ, cậu đáng tin nhất lớp D này mà. • cười •
Miko mỉm cười nhận tập giấy. ánh sáng buổi chiều lọt qua cửa sổ, phản chiếu vào viền tóc của cậu ấy, khiến khung cảnh trở nên… đáng nghi.
Sakai Miko
• quay sang •đi cùng tớ nhé?
Comments