Chúng ta làm anh em nhá

Và cứ thế mỗi ngày em lại xuất hiện bên cạnh anh như một thói quen, tự nhiên ngồi xuống mà chẳng cần xin phép anh nữa
Ban đầu anh có hơi khó chịu vì nghĩ đồng ý một lần rồi thì em sẽ không làm phiền anh nữa
Nhưng nào có ngờ...chắc vì em ngồi ngoan nên anh cũng chẳng thấy phiền chút nào
Anh cũng đã quen dần với việc có em ngồi bên cạnh mỗi ngày
Trời trong xanh nắng dịu dàng, những đám mây nhẹ nhàng trôi hững hờ trên bầu trời như những cây kẹo bông giòn lượn bay
Hôm nay không ngoại lệ, em bước tới ngồi phịt cái mông xinh xuống ghế, trên tay vẫn là bé cừu bông quen thuộc được em ôm mỗi ngày
Nhưng hôm nay...em kẹp nó vào một bên nách, hai bàn tay nhỏ bé xé bọc vỏ kẹo sữa dâu
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
/cầm viên kẹo đưa lại gần miệng anh/
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Anh Quăng Anh ăn đi, ngon nắm mà thiệt đó
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
/kiên trì để viên kẹo ngay miệng đợi anh mở miệng/
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Ưm ưm ăn điiiiii moà
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/thở dài bất lực/
Anh biết nhóc con này bướng lắm, muốn cái gì là phải được cái đó, không được thì tiếp tục đến khi được thì thôi
Mà nếu đạt được rồi lại xem như điều đó là sự cho phép từ anh mà tiếp tục thực hiện
Nếu anh chịu ăn viên kẹo này thì sẽ có nhiều viên kẹo khác bắt anh ăn
Nhưng không biết từ bao giờ bản thân anh lại chẳng nỡ từ chối
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/lưỡng lự vài giây, há miệng ăn viên kẹo em đút/
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Aaaaaa anh Quăng Anh ăn kẹo dồiiii ná
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Ngon hong, ngon moà đúng hong ?
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Dở ẹt...
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nhóc ăn kẹo nhiều có ngày súng hết răng đấy !
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hong đâu hong đâu
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Duy đánh răng sạch lắm á, không bị sâu ăn răng đâu
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
/cười tươi nhe hàm răng trên dưới đều tăm tắp cho anh xem/
Anh cong môi cười nhẹ trước vẻ quá đáng để yêu của em
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Anh Quăng Anh chịu làm anh em với Duy tưa ?
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Chưa /lạnh lùng đáp/
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Sao dạ sao dạ ?
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Phiền ! Tao không muốn có một đứa em, mất công lo lắng chăm sóc
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Ơ Duy đâu cần anh chăm sóc đâu
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Ở đây có các cô chăm Duy dồi moà
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Nhá nhá nhá /lắc lắc tay anh, nhìn anh/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/im lặng không gật đầu cũng không nỡ từ chối/
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Im lặng là đồng ý đóa anh Quăng Anh
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
/vẫn không nói gì/
Chẳng biết từ bao giờ lại có một nhóc con luôn bên cạnh anh lảm nhảm ấy thế mà anh lại chẳng thấy phiền chút nào, ngược lại còn thấy thật bình yên dễ chịu
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Anh Quăng Anh, Anh Quăng Anh là anh đừng xưng tao nữa
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Các cô dạy như thế là hư
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Phải xưng nhau là anh và em cơ
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Ừm
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
/cười xinh/
---------
Rồi đến một ngày, anh đợi mãi chẳng thấy em ra ngồi cạnh anh như thường lệ
Anh nghĩ chắc hôm nay bé cừu ham chơi quên anh rồi cũng nên
Nghĩ là vậy nhưng trong lòng anh cứ bồn chồn lo lắng kiểu gì đó
Anh đứng dậy đi vào trong nhà tìm em khắp nơi mà chẳng thấy đâu
Cô bảo mẫu
Cô bảo mẫu
Quang Anh, con tìm gì sao ?
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Dạ con...con tìm em Duy
Cô bảo mẫu
Cô bảo mẫu
À em Duy bị sốt, đang nằm ngủ trong phòng em đó con
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Dạ
Nghe tin em bệnh, chẳng biết vì sao anh lại lo lắng đến thế, anh lập tức đi vào phòng tìm em
Em nằm trên giường cuộn tròn người trong chiếc chăn mỏng, hai tay bấu chặt mép chăn, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhíu lại, trên trán vẫn còn dán miếng dán hạ sốt
Lần đầu tiên anh thấy sợ, thấy lo, thấy xót em nhỏ
Anh nhẹ nhàng đi đến, ngồi trên mép giường nhìn em nhỏ
Em như cảm nhận được hơi người bên cạnh mà mở mắt ra
Nhìn thấy anh, đôi mắt em rưng rưng, mím môi bắt đầu nhõng nhẽo
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Anh Quăng Anhhhhhh /kéo dài chữ Anh/
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Anh đây
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Duy mệt lắm, không ra chơi với anh được
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Không sao, em không ra tìm anh thì anh đi tìm em
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Dị anh Quăng Anh đừng đi đâu ná
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Hoàng Đức Duy (lúc nhỏ)
Ở đây chơi với Duy
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Ừm, anh ở đây
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Nguyễn Quang Anh (lúc nhỏ)
Ngoan, ngủ đi cho mau khỏi bệnh còn chơi với anh
Em như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mà chìm vào giấc ngủ say
Còn anh thì vẫn ngồi đó ngắm nhìn em, lâu lâu lại đưa tay sờ cổ, trán xem em đã bớt sốt chưa
Cũng lạ, từ khi nào một người lạnh lùng, vô cảm như anh lại trở nên dịu dàng biết lo lắng cho một người thế này
Chắc là vì anh đã xem em là ngoại lệ đặc biệt trong cuộc sống của anh rồi
Nếu một ngày không thấy hình bóng em, không nghe em lảm nhảm bên cạnh anh thấy như thiếu đi điều gì quan trọng
Và thế là em nhẹ nhàng bước vào thế giới của anh lúc nào không hay
Và chính bản thân anh cũng cho phép điều đó xảy ra mà không ngăn cấm

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play