khi em đến nhà Nguyễn, mọi thứ cũng chẳng có sự trang trọng gì để chào mừng. Họ như khinh thường em, như nói em ko đáng để có một lễ cưới thật đặc biệt
nhưng cũng đúng mà.. nhà Hoàng và nhà Nguyễn, đâu ưa gì nhau? Chỉ vì cái khế ước ngàn năm của tổ tiên mà mới phải làm vậy. Cho nên, sự lựa chọn này, không dành cho em
Nguyễn Quang Anh
...
Hoàng Đức Duy
..?
mắt chạm mắt. Cả hai nhìn nhau, như thấu xuyên cả ánh mắt ẩn chứa của đối phương
em và anh nhìn nhau, đều biết, cả hai chẳng muốn đó là sự thật
Lưu Hạ Nhật_Cụ Nguyễn
cháu dâu nhà ta về rồi đấy à.. // đặt tách trà xuống//
Lưu Hạ Nhật — bà nội của anh và cả lẫn em sau này
Bùi Anh Tú
ô, mợ út.. tương lai?
trong căn biệt thự cổ kính, từng bậc thang bằng gỗ mun lóng lánh dưới ánh đèn chùm, Tú đứng đó, tựa người vào lan can chạm trổ tinh xảo
bóng lưng anh mảnh dẻ nhưng toát lên vẻ quyền uy khó tả
Duy ngước nhìn lên, ánh mắt thoáng chút bất ngờ. Em không ngờ lại gặp "mợ cả" ở đây, trong tình huống này. Nghe danh " Bùi Anh Tú không sợ trời không sợ đất " đã lâu, hôm nay.. em lại đối diện với cái danh ấy
Hoàng Đức Duy
Bùi.. Anh Tú?
Bùi Anh Tú
em cũng biết đến tôi hả?
Bùi Anh Tú
thật là vinh dự đây mà!
lời nói của Tú không mang ý mỉa mai, mà dường như chỉ là một lời bông đùa nhẹ nhàng. Duy bỗng cảm thấy lòng mình dịu lại một chút
ánh mắt của Tú không phải là ánh mắt của kẻ bề trên, mà là ánh mắt của một người đã trải qua nhiều thăng trầm, dày dặn kinh nghiệm
Hoàng Đức Duy
dạ.. em..
đứng trước một người như Tú, để nói chuyện một cách vừa thoải mái vừa lịch sự. Đối với em, nó khó như lên trời
mấp máy từng câu chữ, tay thì cứ thi bấu vào tay còn lại, muốn bung cả máu
Bùi Anh Tú
tôi hiểu, chuyện này đối với em thật khó khăn.
Bùi Anh Tú
nhưng đã là người của gia đình này, em phải học cách đối diện.
Bùi Anh Tú
bà nội sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu.
lời nói của Tú như một liều thuốc an thần, khiến Duy cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Em nhận ra, Tú không phải là kẻ thù, mà là một người anh, một người thân có thể tin tưởng
Tú đã thấu hiểu nỗi lòng của em, nỗi sợ hãi của em
Bùi Anh Tú
Quang Anh!
Bùi Anh Tú
dẫn vợ mày lên phòng.
Nguyễn Quang Anh
...vâng
sau lời nói của Tú, anh và em cũng đi lên phòng riêng. Sợ đứng ở đây một hồi, lại không hay
Bùi Anh Tú
* Duy à, cậu còn ngây thơ quá. *
Bùi Anh Tú
* Cái gia đình này, không có ai là người chiến thắng cả. *
Bùi Anh Tú
* người muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này nhất, chính là tôi đây. *
Tú vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng Duy. Nụ cười trên môi anh đã tắt, thay vào đó là một vẻ mặt u sầu, cô đơn
Lưu Hạ Nhật_Cụ Nguyễn
...
Lưu Hạ Nhật_Cụ Nguyễn
* hazz.. già rồi, tàn hình trước mặt chúng nó hồi nào không hay! *
...
Duy và Quang Anh im lặng đi về phía phòng của mình. Hai anh em đều cảm thấy nặng trĩu. Căn phòng rộng rãi, sang trọng nhưng lại không thể lấp đầy sự trống rỗng trong lòng họ
Duy ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, thở dài một hơi
Nguyễn Quang Anh
từ giờ.. cậu là vợ tôi?
Hoàng Đức Duy
chả lẽ vợ người ta!
Quang Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Duy. Anh biết rằng cuộc hôn nhân này không phải là điều cả hai mong muốn, nhưng họ không có sự lựa chọn nào khác
Nguyễn Quang Anh
đừng lo.. dù có là ép buộc, nhưng tôi vẫn sẽ giữ trọng trách của một người chồng.
" Trọng trách của một người chồng. " Nực cười? Chứ không phải là do áp lực người con của gia tộc nên anh mới làm thế hay sao. Những lời nói không tình không nghĩa này, em nghe nhiều rồi !
Hoàng Đức Duy
đừng lấy câu " Trọng trách của một người chồng " ra làm bia đỡ đạn.
Hoàng Đức Duy
tôi biết, anh không muốn.
Quang Anh sững sờ, không ngờ Duy lại nói ra những lời như vậy. Anh im lặng, không biết phải phản ứng ra sao
Nguyễn Quang Anh
...mợ
Duy quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh
Hoàng Đức Duy
chúng ta không phải là hai người xa lạ, nhưng cũng không phải là hai người yêu nhau.
Hoàng Đức Duy
cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc trao đổi, một thỏa thuận.
Hoàng Đức Duy
vậy nên, đừng cố gắng lừa dối bản thân và lừa dối tôi.
Quang Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Duy. Anh biết Duy nói đúng. Cả hai đều là nạn nhân của cuộc hôn nhân này
nhưng anh vẫn muốn tin rằng, họ có thể tìm thấy một chút hạnh phúc, một chút bình yên trong cuộc sống này
Nguyễn Quang Anh
anh xin lỗi..
Hoàng Đức Duy
anh không có lỗi, lỗi của anh là mất đi sự tự do của chính mình.
Hoàng Đức Duy hoạt bát, vui vẻ, đầy hồn nhiên của nhà Hoàng đâu rồi. Đứng trước mặt anh là một Đức Duy đầy sự trưởng thành, ánh mắt như không tin vào ai hết, chỉ muốn trốn sâu vùi vào một nơi nào đó. Ở đâu cũng được, miễn em có thể hạnh phúc và sống như một con người!
Nguyễn Quang Anh
anh cứ tưởng, Duy nhà họ Hoàng.. phải là một con người hồn nhiên lắm?..
Hoàng Đức Duy
em đã mất đi sự hồn nhiên của mình từ lâu rồi.
Nguyễn Quang Anh
// khẽ nhìn//
Nguyễn Quang Anh
từ khi nào chứ?
Hoàng Đức Duy
từ khi em biết rằng, cuộc sống của em không phải là của em nữa, mà là của gia tộc.
Quang Anh không nói gì, chỉ im lặng ôm Duy vào lòng. Anh biết rằng Duy đã phải chịu đựng rất nhiều
Hoàng Đức Duy
!!?
anh biết, anh biết hết chứ. Vì anh, cũng như em
Nguyễn Quang Anh
anh không biết mình phải nói gì, để cho em tin tưởng anh.
Nguyễn Quang Anh
nhưng anh không có ý gì hết, cũng chẳng phải vì cái khế ước gia tộc đó.
Nguyễn Quang Anh
anh chỉ muốn.. tìm chút hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này.
Nguyễn Quang Anh
và anh tin, chắc chắn hai ta sẽ hạnh phúc! // ánh mắt đầy kiên cường//
Duy im lặng, nhìn vào mắt Quang Anh. Em thấy được sự chân thành trong đó, nhưng em vẫn không thể tin tưởng. Trái tim em đã bị tổn thương quá nhiều, không còn đủ sức để tin vào một người nào nữa
Comments
miloo
tưởng lấy chị ly nước cam..
2025-08-10
0
VỢ rhycap🥰😏
Buồn dị
2025-08-25
0
miloo
sướn
2025-08-10
0