Trùm Trường Và Bảo Bối Nhỏ Ngây Thơ
Chương 3: Đối thủ của anh
buổi chiều tan học, khi Cô vừa bước ra khỏi lớp, thì thấy Anh đứng dựa cột đợi sẵn.
Cô luống cuống, lúng túng đi lướt qua nhưng bị tóm cổ áo lôi ngược lại.
Băng Quý ( trùm trường)
Tôi đâu cho phép em tránh mặt?
Minh Phương
Cậu đừng lôi kéo giữa trường chứ! Người ta đang nhìn...
Băng Quý ( trùm trường)
Nhìn thì sao? Không phải em là bạn gái tôi à? ‘(hắn nhếch môi, kéo cô lại gần)’
Minh Phương
Sao cậu kéo tôi làm gì
Băng Quý ( trùm trường)
Sáng tôi đã nói là sẽ đợi em rồi mà
Minh Phương
Nhưng tớ đâu đồng ý
Băng Quý ( trùm trường)
Tôi đâu nói em phải đồng ý
Bịch! Cô đâm sầm vào người hắn, mũi suýt va vào ngực, mặt đỏ rực.
Tệ hơn là... hắn còn cúi xuống, cài lại nút áo cổ sơ mi cho cô ngay giữa sân trường!
Băng Quý ( trùm trường)
Ngây thơ đến mức không biết áo hở cổ là nguy hiểm?
Cả sân trường bùng nổ lời xì xầm.Phương thì gần như muốn chôn mình ngay tại chỗ.
Dù hay nói mấy lời “cục súc”, nhưng Hạo luôn âm thầm giúp cô:
Đuổi bọn bắt nạt sau lưng.
Đưa ô cho cô khi trời mưa.
Lặng lẽ đứng chờ dưới sân sau mỗi tiết học.
Dù là những chi tiết nhỏ nhưng vẫn khiến tim cô lệch một nhịp
Cô bắt đầu thấy nhịp tim mình lệch vài nhịp, mỗi khi ánh mắt hắn dừng lại trên cô quá lâu.
Một buổi trưa, cô bị vào thư viện để... giải bài toán khó.
Người gọi là Hoàng Tuấn, học bá, người ít nói nhưng có ánh mắt dịu dàng khiến tim nữ sinh đập loạn.
Cô vừa hỏi bài, Tuấn vừa cúi xuống gần, giọng trầm ấm:
Hoàng Tuấn
Cậu thông minh hơn vẻ ngoài đấy. Ráng chút nữa là giải được rồi.
Minh Phương
Không phải do tớ đâu mà là do cậu giải bài giỏi á
Hoàng Tuấn
Uhm cảm ơn cậu // nhìn cô dịu dàng//
Minh Phương
Còn đẹp trai nữa cậu làm cả nữ sinh trong trường đều đổ cậu hết luôn á
Hoàng Tuấn
Ờ cũng bình thường thôi
Hoàng Tuấn
“ Tớ chỉ quan tâm người đó có phải là cậu ko thôi”
Nắng nhẹ chiếu quá khung của sổ lên người cô như có một lớp hoà quang quanh cô vậy
Khiến tim của Tuấn chập một nhịp
Cuốn vở trên tay Cô bị giật phăng
Cô bị đẩy nhẹ nhưng dứt khoát – tựa lưng vào tường, trước mặt là Băng Quý đang siết chặt quai cặp của cô, ánh mắt tối như mực
Băng Quý ( trùm trường)
Trần Nguyễn Minh Phương!
Băng Quý ( trùm trường)
Tôi đi có 10 phút. Em đã ngoan ngoãn đứng gần trai khác thế này à?
Minh Phương
Quý! Cậu làm gì vậy? Cậu hiểu lầm rồi!
Băng Quý ( trùm trường)
Tôi không quan tâm. ‘(Giọng hắn trầm hẳn, gằn từng chữ)’
Hắn cúi người, thì thầm ngay bên tai cô, giọng khàn khàn và nóng rực:
Băng Quý ( trùm trường)
Em chỉ có thể là của tôi. Nhớ chưa,Minh Phương?
Không để cô phản kháng, hắn cúi xuống, hôn lên môi cô – một nụ hôn ghen tuông, mạnh mẽ, nhưng đầy chiếm hữu.
Còn Hoàng Tuấn – người chứng kiến tất cả – đẩy gọng kính, ánh mắt lạnh đi.
Hoàng Tuấn
Băng Quý, cậu không thể giữ người khác bằng cách cưỡng ép mãi được
Anh không quay đầu, chỉ đáp một câu lạnh lẽo:
Băng Quý ( trùm trường)
Tôi không giữ. Tôi dạy cô ấy cách không được rời xa tôi.
Comments