Hồi 3
Nguyễn Minh Thoại
Cậu thức chưa ạ" Đứng trước phòng, nói vào"
Em bưng đồ ăn sáng vào phòng anh
Nguyễn Minh Thoại
Mời cậu ăn ạ
Phạm Đình Hoà
Tôi ăn một mình thì cũng chán
Nguyễn Minh Thoại
Thì sao ạ?
Phạm Đình Hoà
Cậu ngồi ăn với tôi luôn đi
Nguyễn Minh Thoại
Sao được ạ?
Phạm Đình Hoà
Cậu cứ ngồi đi
Nguyễn Minh Thoại
Sao mà được cậu
Phạm Đình Hoà
Không được là thế nào
Nguyễn Minh Thoại
Con là phận người ăn kẻ ở sao mà ngồi ngang mâm với chủ được ạ
Phạm Đình Hoà
Cậu cứ ngồi đi tôi cho phép
Phạm Đình Hoà
TÔI BẢO LÀ CẬU NGỒI ĐI
Nguyễn Minh Thoại
Vâng ạ" hơi sợ"
Nguyễn Minh Thoại
" Ngồi xuống ăn cùng anh"
Phạm Đình Hoà
Vậy phải ngoan không
Nguyễn Minh Thoại
" Đỏ tai"
Nguyễn Minh Thoại
Cậu ăn đi ạ
Anh và em ăn xong, em cũng đi rửa chén
Em đi ngang thấy anh vừa xoa thái dương vừa xứ lí sổ sách
Nguyễn Minh Thoại
* Sao nhìn cậu chủ mệt mỏi quá vậy*
Nguyễn Minh Thoại
* Hông ấy mình rủ cậu ấy bẻ trái cây ăn*
Người Việt Nam nói là làm
Nguyễn Minh Thoại
Cậu ăn trái cây không ạ?
Nguyễn Minh Thoại
Nhưng mà con muốn ăn
Nguyễn Minh Thoại
Cậu ra ngoài vườn bẻ với con đi
Nguyễn Minh Thoại
Thôi mà đi đi cậu
Phạm Đình Hoà
Tôi bảo không là không
Nguyễn Minh Thoại
Thôi mà cậu
Phạm Đình Hoà
TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG
Nguyễn Minh Thoại
V..ậy thôi ạ" hơi giật mình"
Nguyễn Minh Thoại
Con xin lỗi cậu ạ" Buồn bã bỏ ra ngoài"
Nguyễn Minh Thoại
* Chỉ muốn giúp cậu thư giãn thôi mà*
Nguyễn Minh Thoại
* Mà mình cũng phiền cậu thật*
Phạm Đình Hoà
* Mình làm vậy có hơi quá đáng không ta*
Phạm Đình Hoà
* Thôi kệ đi dù gì nó cũng là người của mẹ mình cài vào mà*
Anh cứ tưởng em là người mà mẹ anh cày vào để quản lý theo dõi nhất cử nhất động của anh rồi báo lại cho bà nên không thích em cho lắm
Phạm Đình Hoà
" Đi ra ngoài gian sau"
Phạm Đình Hoà
Không biết có ai muốn đi bẻ trái cây với tôi không?
Ả Lan tưởng anh bảo ả nên ả vội nói
Nhân vật " chính"
Lan: con muốn đi ạ
Nguyễn Minh Thoại
Con cũng muốn ạ
Phạm Đình Hoà
Tôi chỉ cần 1 người bẻ trái cây cho tôi thôi
Phạm Đình Hoà
Nhưng mà nhìn cô nhưng vậy chắc không biết trèo cây đâu
Nguyễn Minh Thoại
Vậy con được không ạ
Phạm Đình Hoà
Thoại đi theo tôi bẻ trái cây ăn nè
Thế là một bóng to một bóng nhỏ đi kề nhau bóng to đi trước bóng nhỏ
Nguyễn Minh Thoại
Sao nãy cậu bảo không ăn mà giờ lại muốn ăn ạ" Chạy ra trước anh vừa cười tươi vừa hỏi"
Trước mắt anh là một thanh niên khá ốm và nhỏ con với nước da trắng ngần nhìn anh cười tươi, với ánh nắng buổi trưa hè chiếu xuống làm cho khuôn mặt em trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Phạm Đình Hoà
Tại tôi thấy hơi buồn miệng thôi" nhìn em cười cũng cười theo"
Nguyễn Minh Thoại
Cậu cười đẹp lắm á
Nguyễn Minh Thoại
Vậy cậu cười nhiều lên nha
Phạm Đình Hoà
Tôi không chắc" miệng trả lời nhưng mắt vẫn đắm đuối nhìn em"
Nguyễn Minh Thoại
Vậy thôi" nói với chất giọng nũng nịu"
Phạm Đình Hoà
Nhưng chắc cười với cậu thì được
Nguyễn Minh Thoại
Thiệt hong đó" ánh mắt long lanh"
Nguyễn Minh Thoại
Cậu hai là nhất
Phạm Đình Hoà
Khéo nịnh thật đó
Nguyễn Minh Thoại
Con hong có nịnh mà
Phạm Đình Hoà
Không nịnh chứ là gì?
Nguyễn Minh Thoại
Con chỉ khen thôi
Nguyễn Minh Thoại
Để con trèo lên cây hái trái cây cho cậu
Phạm Đình Hoà
Để cậu hái cho
Nguyễn Minh Thoại
Sao được cậu
Nguyễn Minh Thoại
Con phận người hầu phải để con hái chứ
Phạm Đình Hoà
Vậy cậu hái đi
Nguyễn Minh Thoại
" Leo lên cây"
Phạm Đình Hoà
Ê! leo chi vậy
Nguyễn Minh Thoại
Dạ để hái cho cậu ăn ạ
Phạm Đình Hoà
Cái lòng để làm gì vậy
Nguyễn Minh Thoại
Để hái ạ
Phạm Đình Hoà
Vậy lấy hái đi
Nguyễn Minh Thoại
Cái này..
Nguyễn Minh Thoại
Con hông biết hái ạ
Phạm Đình Hoà
Thôi được rồi" mặt bất lực"
Phạm Đình Hoà
Để tôi hái cho
Phạm Đình Hoà
Cậu chỉ cần bỏ vào rổ thôi
Anh và em cùng nhau hái trái cây ngoài vườn, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ
Anh từng nghĩ không có hầu riêng sẽ tốt hơn có. Trước kia anh nghĩ có hầu riêng là bị xâm phạm quyền riêng tư của bản thân nhưng sau khi em xuất hiện anh mới biết hầu riêng thật sự là người đi theo bảo vệ mình, chăm sóc mình, tâm sự với mình và cả việc làm cho mình hạnh phúc nữa
Như vậy làm anh càng có thiện cảm hơn với em
Và cả hai cũng dần có tình cảm với nhau lúc nào không hay
Từng cử chỉ quan tâm, chăm sóc, từng ánh mắt dịu dàng, từng cái khẽ chạm tay, từng lời nói nhẹ nhàng nhưng chân thật cũng đã tố rằng" Anh yêu em" là đều không thể giấu
Nhưng thời xưa họ ghét cay ghét đắng cái giới tính ấy, cái giới tính nam không ra nam nữ không ra nữ ấy, họ không thương tiếc dành những lời cay độc cho loại giới tính ấy
Anh cũng là con người bình thường thời ấy cũng nghĩ như những người thời xưa, anh chỉ nghĩ là tình cảm mình với em chỉ là tình cảm anh em bình thường thôi cho đến khi..
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Thoại
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Mày kêu người họp gia định cho bà gắp
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Nhớ kêu tất cả gia nhân luôn
Mọi người đã tập hợp đông đủ
Phạm Hoàng Nghĩa( Ba anh)
Bà bảo mọi người ra đây chi vậy
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Tôi có bị mất một cọng dây chuyền
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Tôi muốn hỏi là có ai nhặt được không?
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Cho tôi lấy lại
Phạm Hoàng Nghĩa( Ba anh)
Cọng dây chuyền có đắt lắm không bà?
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Nó không đắt nhưng nó là cọng dây chuyền mà mẹ tôi trao cho tôi nên khá là quan trọng
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Mong có ai nhặt lại được cho tôi lấy lại
Nhân vật " chính"
Tửng: Bà thử kiểm tra phòng thằng Thoại đi ạ
Nhân vật " chính"
Tửng: Coi chừng bà nuôi ong tay áo đó
Nguyễn Minh Thoại
" khẽ cau mày"
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Thoại?" nhìn cậu ngờ vực"
Nguyễn Minh Thoại
Con không có ạ
Nguyễn Minh Thoại
Không tin thì bà thử xét buồng con đi ạ
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Được để bà xét
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Gì đây Thoại" tay cầm sợi dây chuyền"
Hoàng Ngọc Lan( mẹ anh)
Bà không ngờ mày là con người như vậy
Nguyễn Minh Thoại
Con không có lấy đâu bà
Comments
Majin Boo
Truyện hay vậy mà còn không mất tiền để đọc, cảm ơn tác giả nhiều nha 💖
2025-08-11
1