[Hằng Minh - HengMing] Có Những Điều Không Dám Nói Ra
Chương 1: Thành Viên Mới Của Nhà Họ Trần
Khương Huệ
Ở nhà một mình một chút thôi, chiều nay ông bà nội sẽ tới đón con về nhà ông bà ở tạm vài ngày con nhé
Trần Mặc Dương
Được rồi, nhớ đóng cửa đó.
Vừa dứt lời, Trần Mặc Dương liền dẫn vợ bước ra xe, cùng với đống hành lý.
Bỏ lại cô con gái nhỏ đứng một mình ngoài ngưỡng cửa, ngước theo bóng dáng ba mẹ mình rời đi. Chiếc xe lăn bánh, cô con gái nhỏ khẽ thở dài rồi ngoảnh đầu bước vào nhà.
___________________________________________
Trần Mặc Dương đứng ngoài phòng bệnh với vẻ mặt lo lắng không thôi, ông quanh đi quẩn lại, vò đầu bứt tóc. Trong lòng cũng bắt đầu dậy sóng.
Ông khẽ thở dài một tiếng, đã 15 phút trôi qua trong phòng bệnh vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Thời gian cứ thế trôi qua. Từng phút, từng giây, lòng ông lại càng nặng trĩu.
Trần Mặc Dương
Đã muộn rồi...
Ông liếc nhìn đồng hồ, khẽ thở dài một hơi.
Trần Mặc Dương
Mong là sẽ ổn.
Đồng hồ chuyển sang 1:00 AM. Hiện tại đã chuyển sang ngày 17/05/20XX
Trần Mặc Dương
*Nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh với đôi mắt mệt mỏi*
Khoảng 4 phút sau, đèn phòng bệnh chuyển xanh.
Trần Mặc Dương như vớ được tia sáng, mắt ông mở to. Khi một vị bác sĩ già bước ra, ông không kiềm chế được tiền chạy tới hỏi dồn dập. Vị bác sĩ già chỉ mỉm cười nhẹ nói:
? ? ?
Bác sĩ Lý: Mọi thứ diễn ra tốt đẹp và thuận lợi, anh có muốn xem con trai không?
Mắt ông sáng bừng, điên cuồng gật đầu.
Sau khi bước vào phòng bệnh, đập vào mắt ông là hình ảnh một người phụ nữ nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, trán thấm đẫm mồ hôi.
Lòng ông quặn đau, một cái nhíu mày nhẹ ông liền tiến đến gần. Đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc vướng trên trán người phụ nữ, cảm nhận được sự ấm áp đột ngột. Người phụ nữ yếu ớt hé mắt ra nhìn, khi ánh sáng mờ dần, hình bóng một người đàn ông hiện ra trước mắt cô. Là Trần Mặc Dương - chồng cô.
Khương Huệ
*Hé môi định nói gì đó nhưng lại thôi*
Lúc này một người y tá tiến tới, trên tay bồng một bọc tã trắng. Cô đặt bọc tã xuống cạnh Khương Huệ, ánh mắt Trần Mặc Dương không thể không dõi theo hình ảnh dạng nhỏ bé của cậu con trai đang nằm trong bọc tã.
_________________________
Cuối tuần. Em bé và mẹ được trả về từ bệnh viện, vừa về đến nhà thì cả người cũng mệt nhừ, em bé ngủ trong nôi còn mẹ cũng sớm nằm trên giường để nghỉ ngơi
Trần Mặc Dương
*Mỉm cười nhẹ*
Cảm giác thật bình yên...
Bỗng lúc này cánh cửa mở ra, một bóng dáng nhỏ bé chạy vào, vui mừng la lên.
Khương Tử Di
Aaahh, ba mẹ về rồii
Trần Mặc Dương
Nhỏ tiếng thôi..
Khương Tử Di
*Ngơ ngác nhìn bọc tã trước mắt*
Em bé giật mình bừng tỉnh, miệng khóc oe oe
Khương Tử Di
"Mình làm ẻm khóc hả ta?"
Trần Mặc Dương nghe thấy tiếng khóc của con nên cũng hoảng. Ông vội ôm lấy đứa trẻ lên mà dỗ dành
Minh Minh
Oee....*tiếng khóc nhỏ dần rồi tắt lịm*
Trần Mặc Dương
Từ nay đi nhẹ, nói khẽ nha
Trần Mặc Dương
Để mẹ và em còn nghỉ, họ mệt mỏi lắm đó
Khương Tử Di
*Gật gật đầu*
Ông đưa tay ra, xoe nhẹ đầu đứa con gái 5 tuổi.
Khương Tử Di
Con xem em một chút có được không ạ??
Cô bé mắt long lanh ngước lên nhìn ba, như thể cầu xin.
Trần Mặc Dương
Ồ được, nhưng nhớ là nhẹ tay thôi..
Khương Tử Di hào hứng chạy vội đến. Ban đầu cô bé chỉ đứng quan sát, nhưng nhìn cặp má búng ra sữa của em trai, cô bé không nhịn được mà đưa tay ra chạm nhẹ vào.
Khương Tử Di
Da em ấy mịn quá..*cảm thán*
Trần Mặc Dương
Tất nhiên rồi..*bật cười*
Em bé khẽ cựa quậy, miệng phát ra những âm thanh rên rỉ khẽ
Khương Tử Di
Đáng yêu quá...*má ửng đỏ, mắt dán chặt vào em trai*
𝙏𝙙𝙞 𝙈𝙚𝙞𝙧
Khônq làk tổnk tàj gjận óh
Comments