chương 3: Ngày đầu
Ngay tối hôm đó, đúng như lời ông Kim nói
Đồng phục của anh đã được đưa tới tận nhà của anh, bất ngờ là bộ đồng phục vừa khít với người anh
Nhưng...có vẻ bộ đồng phục này trông ngoan ngoãn quá nên anh đã biến tấu nó
Dáng người cao ráo bước vào, mái tóc màu xanh biển được vuốt ngược ra sau và vuốt vểnh nhẹ lên
Anh mặc chiếc áo sơ mi đen mở hai cúc, chiếc cà vạt được thắt lỏng lả lơi. Bên ngoài anh khoác chiếc áo khoác đồng phục màu xám, quần mặc thì rách vài đường trông khá đầu gấu nhỉ?
Chiếc cặp được anh vắt qua một bên vai, anh ngông cuồng bước vào trường. Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía anh. Một học sinh mới
Anh lên tới lớp của mình, ở trên tầng 3 phía bên tay trái của ngôi trường
???
Các em, hôm nay chúng ta có học sinh mới
Anh kiêu ngạo bước vào, khuôn mặt lạnh tanh. Ánh mắt sắc nhọn như muốn đâm thẳng vào những người nó ghét
Học sinh bên dưới nhìn anh thì có hơi rụt rè và sợ hãi
Anh đứng đó, miệng vẫn nhai kẹo nhóp nhép. Lười nhác giới thiệu bản thân
Anh cất giọng, chất giọng trầm khàn và đầy lạnh lẽo
???
Vậy em ngồi dưới bàn cuối nhé, nơi đó còn trống
Đức Duy
//gật đầu,bước xuống//
Từng bàn anh đi qua, học sinh đều nhích nhẹ sang một bên như muốn tránh né điều gì đó
Anh bước thẳng xuống bàn cuối, ném cặp xuống ghế rồi đặt người ngồi xuống, hai chân gác lên bàn vắt chéo. Anh lấy quyển sách rồi đặt lên mặt mình
???
//nhìn thấy nhưng không giám nói//
???
Được rồi các em mở sách trang 36 ra nhé
Tiếng xì xào bàn tán anh có thân phận gì
Npc
1: nhìn cậu học sinh mới lạnh lùng nhỉ
Npc
4: người ta mới vào đầu tư hơn 30 tỷ đó, là trong The Gold Club
Npc
3: vậy thì khó tán rồi
???
Các em chuẩn bị cho tiết sau nhé
Đức Duy
Chắc đi dạo tí vậy// đeo tai nghe, tay đút túi//
Anh đi dạo khắp nơi, vừa đi vừa nhìn xung quanh nơi ngôi trường lạ lẫm này
Npc
Thằng khốn! Dám làm bẩn áo tao à?!
Thành An
Tôi..tôi không cố ý...
Thành An
Cho tôi xin lỗi..// rụt rè//
Npc
Mày nghĩ xin lỗi là xong à!?
Npc
Mày biết bộ này rất đắt tiền không!??
Npc
Chắc cả đời bà già mày làm đéo đủ tiền mua đâu// khinh//
Tiếng xô xát đã làm anh chú ý tới bên phía đó
Thành An
Tôi..Tôi xin lỗi..// cúi đầu//
Thành An
Bộ này...bao nhiêu tiền vậy? Để..để tôi đền cho cậu
Giọng nói cậu run rẩy, cơ thể co ro và luôn cúi đầu
Npc
Bộ này là sản phẩm của Dior
Thành An
15 triệu sao?// hoảng hốt//
Npc
Tao không cần biết! Mày đền cho tao
Npc
Không thì đừng mơ mày và bà già mày yên ổn!!// chỉ mặt cậu//
Từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ quan tâm những kẻ xung quang mình, chỉ một mình tồn tại trên thế giới này
Nhưng có thứ gì đó...một cảm giác gì đó thôi thúc anh ra xử lí vụ việc
Thành An
Tôi..tôi không trả nổi
Npc
Vậy thì đừng hòng sống yên!!// vung tay định tát cậu//
Thành An
//hé dần mắt ra//
Đức Duy
Cô là cái thá gì mà tôi phải nói?// siết chặt cổ tay ả//
Thành An
Cậu?...// nhìn Duy//
Anh đang đứng chắn trước cậu, cơ thể cao lớn che chắn cho cậu rồi đỡ lẫy tay ả ta bằng một tay
Npc
2: ê thôi mày ơi, nó là học sinh mới và là thành viên của The Gold Club đó// nói nhỏ vào tai ả//
Npc
Lẽ nào..mày là Hoàng Đức Duy
Đức Duy
Đừng có gọi tên tao!!// hất tay ả//
Đức Duy
Mày đéo xứng gọi tên tao
Đức Duy
Cút! Đừng để tao thấy mày thêm lần nữa!
Cậu vẫn đứng sau lưng anh, bờ vai rộng lớn đang bảo vệ cậu dù không quen biết
Đức Duy
Có ai đời bị bắt nạt mà chịu đựng như cậu không?
Thành An
Tôi..Tôi// ngập ngừng//
Đức Duy
Bộ không biết chống lại à?
Thành An
Tôi đâu phải người nhà giàu như họ...// co ro //
Đức Duy
Chứ cậu vào đây kiểu gì?
Thành An
Tôi là hộ Nghèo không có tiền, họ bắt nạt là đúng..từ bé tôi đã yếu đuối rồi
Đức Duy
// đảo mắt chán nản//
Thành An
Nhưng mà..tôi cũng cảm ơn cậu vì đã giúp tôi
Thành An
Tôi không biết trả ơn như nào..// mím môi//
Đức Duy
Không cần// rời đi//
Đức Duy
Từ giờ nên biết chống trả lại đi// vừa đi vừa nói vọng lại//
Đức Duy
Đừng để lũ sâu bọ đè đầu cưỡi cổ
Nói rồi anh dần khuất xa tầm nhìn của cậu, cậu vẫn đứng đó và khắc ghi lời nói của anh
Thành An
*cảm ơn..rất nhiều*
Đức Duy
Không có xe sao về? Xe ngày mai mới về
Thành An
//chạy lại// cậu ơi?
Đức Duy
//quay ra// lại là cậu à?
Thành An
Vậy giờ cậu về kiểu gì?
Cậu nhút nhát hỏi anh, anh nhìn cậu vài giây rồi đáp lại
Đức Duy
Không biết// tựa lưng vào tường,tay đút túi//
Thành An
Ừm..vậy cậu có cần tôi đưa về không?
Thành An
Cậu..khó chịu hả?
Cậu sợ mình nói sai điều gì đó làm anh khó chịu nên khá run
Thành An
Vậy..cậu đi không?
Anh nhìn sang bên kia đường, thấy con xe BMW màu đen xanh đang đậu bên đường, nhìn vào ký hiệu ở đuôi xe thì anh biết đây là xe nhà mình
Thành An
Vậy cậu về cẩn thận nhé?
Đức Duy
//nhìn theo cậu// nhút nhát
Sau đó anh bước qua đường, lên xe ngồi ghế lái
Anh mở máy, động cơ hoạt động gầm rú lên như con mãnh thú săn mồi
Anh đạp ga, phóng đi rời khỏi ngôi trường
Đức Duy
// nhấc điện thoại gọi //
Đức Duy
Điều tra cho tôi về toàn bộ thông tin người tên Đặng Thành An
Đức Duy
Trong vòng 15p phải có đầy đủ trong file
Đừng hỏi vì sao anh lại biết tên cậu vì lúc giải vây cho cậu, đôi mắt anh nhạy bén nhìn được bảng tên của cậu cài trên áo
Anh lái xe đến một tiệm cafe nhỏ và đơn sơ ở góc phố
Quán cafe dù bề ngoài nhỏ nhưng bên trong khá rộng rãi, thoáng mát và trang trí rất đơn giản
Tiếng chuông ở trên cửa phát ra khi anh bước vào, cánh cửa kẽo kẹt kêu lên rồi đóng lại
Anh bước tới bàn khuất nhất rồi gọi cốc cafe đen
Đức Duy
//vắt chân,nhìn quanh quán//
Ngay lúc đó, từ bàn thu ngân. Một người đàn ông bước ra ngồi đối diện anh, người đàn ông ấy mái tóc màu nâu nhạt, nụ cười ấm áp thái cực đối lập với anh
Anh nhíu mày, hỏi một cách lạnh lùng
Người đàn ông ấy bật cười, nhìn em với ánh mắt dịu dàng
Thanh Bảo
Chỉ là..lâu không gặp, nhìn em rất khác sau khi qua Paris nhỉ?
Đức Duy
Vẫn vậy// gác hai tay lên đầu//
ít phút sau, cốc cafe được bưng lên. Anh cầm lấy nhấp một ngụm nhỏ rồi hơi nhíu mày
Đức Duy
Từ khi nào quán anh nhập hàng bên Anh vậy?// đặt cốc cafe xuống//
Thanh Bảo
Nhận ra sao?//cười//
Thanh Bảo
Anh cứ nghĩ em sẽ không nhận ra cơ chứ
Thanh Bảo
Qua đó những 17 năm đúng thật là thay đổi rất nhiều
Thanh Bảo
Em không còn cười, không còn tinh nghịch như trước nhỉ?
Đức Duy
Mặc kệ tôi// tựa đầu vào thành ghế//
Thanh Bảo
Đổi lại sang loại Mỹ cho anh nhé// đẩy ly cà phê cho nv//
Thanh Bảo
*em thay đổi nhiều quá..anh còn không nhận ra*
Thanh Bảo
*em không còn là cậu nhóc hoạt bát vui vẻ ấy nữa rồi..*
Thanh Bảo
*từ khi...vụ đó sảy ra*
Thanh Bảo
Vậy em đã gặp anh ấy chưa?
Người đàn ông cất tiếng hỏi, anh không trả lời vội
Im lặng một hồi anh mới lên tiếng
Thanh Bảo
À..thì ra là vậy
Bảo đứng dậy, tiến tới bàn thu ngân cầm ly cafe đã được đóng mang về sẵn
Thanh Bảo
Cầm lấy đi// đưa anh//
Thanh Bảo
//mỉm cười hài lòng//
Đức Duy
Về trước// đứng dậy//
Thanh Bảo
Ừm..về cẩn thận nhé
Đức Duy
//gật đầu,rời đi//
Thanh Bảo
*dù sao..em vẫn chưa bao giờ quên anh và anh ấy nhỉ*
Thanh Bảo
//nhìn theo bóng lưng anh//
Comments