Từ năm chín tuổi cô đã bị lạc mất bố mẹ trong một lần đi chơi lang thang giữa phố phường xa lạ đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt lem luốc của cô bé khiến ai cũng ngoảnh mặt làm ngơ may mắn thay anh một thiếu niên mới mười ba tuổi đã bắt gặp cô và đưa về nhà
Ban đầu anh chẳng mảy may quan tâm đến cô trong mắt anh cô chẳng khác gì một thứ rác rưởi bị vứt lại giữa cuộc đời chỉ là một đứa phiền phức phải gánh vác anh lạnh lùng khô khan giao cho cô những việc vặt trong nhà như một người giúp việc nhỏ tuổi thậm chí đôi khi còn chẳng buồn gọi tên cô
Thế nhưng, có một đêm anh vô tình đi ngang qua phòng cô ánh đèn lờ mờ hắt ra khe cửa tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong im lặng anh hé cửa nhìn vào cô bé nhỏ xíu ngồi co ro trong góc giường ôm chặt con gấu bông vừa khóc vừa gọi "bố mẹ" trong mơ hồ không hiểu sao tim anh khựng lại một người luôn nói rằng mình ghét trẻ con như anh lần đầu tiên cảm thấy có chút chạnh lòng
Từ đêm đó anh dần thay đổi anh không còn để mặc cô tự xoay xở bắt đầu chú ý đến từng bữa ăn giấc ngủ của cô dù vẫn luôn lạnh lùng trong lời nói nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô đã không còn là sự xa cách anh cưng chiều cô theo cách rất riêng bảo vệ, che chở, và... kiểm soát
Anh cách cô 4 tuổi
Thời gian trôi qua cô từ một cô bé nhút nhát ngày nào đã dần trưởng thành vẫn là mái tóc mềm buông xõa ánh mắt lúc nào cũng ươn ướt như sắp khóc nhưng cô giờ đã biết tự nấu ăn biết chăm sóc bản thân và biết ngoan ngoãn nghe lời anh dù đôi khi trong lòng không hiểu vì sao mình phải làm như thế
Còn anh anh cũng lớn dần từ một cậu thiếu niên mười ba tuổi thành một chàng trai lạnh lùng và kiêu ngạo mọi thứ trong tay anh đều có trật tự cuộc sống không bao giờ lộn xộn… trừ cô
Cô là ngoại lệ duy nhất mà anh không thể kiểm soát bằng lý trí
Anh bắt đầu nhận ra những cảm xúc lạ lẫm mỗi khi nhìn thấy cô cười với người khác mỗi lần thấy cô đi học về muộn mỗi lần cô gọi tên ai đó khác không phải là anh sự bực bội khó chịu rồi lo lắng những thứ ấy lớn dần từng chút một chiếm lấy trái tim mà anh từng nghĩ đã đóng băng nhưng anh không nói gì hoặc cũng có thể là chưa muốn anh giấu những cảm xúc ấy vào sâu bên trong biến nó thành những mệnh lệnh, những lời cấm đoán lạnh lùng cấm cô chơi với con trai cấm cô về muộn cấm cô cười đùa quá nhiều nơi đông người
Còn cô thì vẫn ngây thơ chẳng hay biết gì trong mắt cô anh vẫn là anh người nuôi dưỡng người quản lý và cũng là người khiến cô sợ hãi cô không biết rằng đằng sau ánh mắt lạnh lùng và những lời quát tháo ấy là từng cơn xao động mà anh không thể kiềm chế nổi cô chỉ biết anh hay kiểm soát mình hay giận dỗi vô cớ và đôi khi nhìn cô rất lâu không nói một lời nào
Nhưng cô không biết rằng chính ánh mắt thơ ngây đó lại là thứ khiến tim anh nhiều lần rối loạn đến phát điên
_____
Hôm nay cô đang nằm trên giường cuộn mình trong chiếc chăn mỏng lười biếng nghịch điện thoại
Cạch
Lục An Dao
/Ngẩng đầu/
Lục An Dao
Anhhh~
Lục Hạo Thiên
/Khựng lại/
Lục Hạo Thiên
/Nhìn bộ đồ của cô/
Lục Hạo Thiên
Thay!
Lục An Dao
Ơ... Em mặc xíu thôi mà
Lục Hạo Thiên
Không
Lục An Dao
Tí nữa em thay được không..
Lục Hạo Thiên
Ừ
Lục An Dao
Anh có chuyện gì sao ạ?
Anh đứng tựa vào thành bàn tay khoanh trước ngực nhìn cô thật lâu trước khi chậm rãi lên tiếng
Comments
Cua🦀 ko ngang
Ra chap mới tg owii/Smile/
2025-08-11
1
Thùy Linh
lên truyện đi bà
2025-08-10
0