Chap 2
Sau buổi chiều hôm qua thì cả hai cũng đã biết chút chút về nhau và làm quen.
Từ nhà anh đến nhà cậu khoảng 15p.
Nguyễn Quốc Việt
*Gửi ảnh chụp vở* Cái này giải sao vậy?
Nguyễn Văn Trường
Cậu không nghe giảng à?
Nguyễn Quốc Việt
Nghe chứ, mà không hiểu
Nguyễn Văn Trường
Mai lên lớp tôi giảng
Nguyễn Quốc Việt
Không, giờ đi
Nguyễn Văn Trường
Giờ?? Cậu nghĩ đây là mấy giờ?
Nguyễn Quốc Việt
Gần 10 rưỡi, có sao đâu
Nguyễn Văn Trường
Cậu gan lắm, nhà cậu cách nhà tôi 15p, định chạy sang hả?
Nguyễn Quốc Việt
Ừ đúng rồi
Nguyễn Quốc Việt
Đứng trước cổng nhà cậu rồi đấy
Nguyễn Văn Trường
Cậu điên à??
Anh thấy vậy liền chạy xuống mở cửa rồi kéo cậu vào nhà.
Nguyễn Văn Trường
Trời lạnh như này mà mặc mỗi cái áo khoác mỏng thế này à
Nguyễn Quốc Việt
Có lạnh đâu
Nguyễn Văn Trường
Lạnh hay không tôi không quan tâm, vào nhà đi
Nguyễn Quốc Việt
*Đi vào, tháo giày, ngồi bệt xuống ghế sofa*
Nguyễn Văn Trường
Cậu đến đây thật chỉ để học toán à
Nguyễn Quốc Việt
*Im lặng một giây, rồi nhìn thẳng mắt anh*
Nguyễn Quốc Việt
Chắc vậy...*lấy ngón trỏ vuốt nhẹ vào má anh*
Nguyễn Văn Trường
*Nắm cổ tay cậu, kéo xuống ghế*
Nguyễn Văn Trường
Cậu biết giờ là mấy giờ không?
Nguyễn Quốc Việt
M..mấy giờ thì liên quan gì
Nguyễn Văn Trường
Liên quan đến việc...*đè cậu xuống sofa*
Nguyễn Văn Trường
...cậu tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm
Nguyễn Quốc Việt
Nguy hiểm? Tôi tưởng cậu là lớp trưởng gương mẫu??
Nguyễn Văn Trường
Gương mẫu ở trường...còn ở nhà...*cúi xuống, hơi thở nóng sát tai cậu*...tôi không hứa đâu
Nguyễn Quốc Việt
Thử xem *vẻ mặt thách thức*
Nguyễn Văn Trường
Cậu sẽ hối hận đấy?
Môi anh áp xuống, ban đầu chỉ là một nụ hôn chậm, rồi nhanh chóng sâu hơn.
Việt giật mình nhưng không né, tay vòng ra sau gáy Trường.
Áo khoác bị kéo ra, văng xuống sàn. Trường không để khoảng trống, bàn tay trượt dọc theo eo Việt, giữ chặt.
Nguyễn Quốc Việt
*thở gấp, giữa những khoảng hôn*
Nguyễn Văn Trường
Cậu nghĩ sao
Nguyễn Quốc Việt
*không trả lời nhưng vẻ mặt thách thức*
Áo đồng phục bị kéo bung cúc, từng lớp một.
Bàn tay nóng áp lên da, khiến Việt rùng mình. Tiếng thở xen lẫn tiếng đồng hồ treo tường, từng giây như dài ra.
Nguyễn Văn Trường
Lần này… tôi không dừng đâu
Nguyễn Quốc Việt
Vậy làm đi...
Nụ hôn kéo dài, bàn tay lấn sâu, từng lớp vải biến mất, để lại hơi ấm và nhịp tim dồn dập. Cả căn phòng chỉ còn tiếng thở và va chạm da thịt…
Sau khi nới lỏng đã đủ, anh từ từ đưa "thằng em" của mình
Nguyễn Quốc Việt
Hưm...ưm..m
Cái tiếng cậu vừa thốt lên nó như kiểu cái miếng gì chặn ở cậu trượt vừa được lấy ra ý
Anh nghe xong thụt một phát mạnh
Nguyễn Quốc Việt
Aa...ứm..m...*cậu rùng mình ngẩng mặt lên trần nhà*
Nguyễn Văn Trường
*cười khẩy*
Nguyễn Văn Trường
*tay ôm chặt eo cậu, ghé sát tai nói* bên trong cậu sướ*g lắm
Nguyễn Quốc Việt
*nghe xong rùng mình thêm, lấy tay đánh nhẹ vào vai anh*
sau hơn một tiếng thì cả hai cùng ra
Vì mai còn phải đến lớp nên bắt buộc phải dừng thôi
Chứ anh cũng muốn làm nữa, làm đến sáng cũng ok
Anh chỉ sợ ngày mai cậu không đi được nên chúng tay kết thúc tại đây thôi
Nguyễn Văn Trường
Giờ này thì chắc là phải ở đây thôi nhỉ
Nguyễn Quốc Việt
Chứ cậu định đuổi tôi v- *ưm*
Nguyễn Văn Trường
*hôn cậu*
Nguyễn Văn Trường
*nhả ra*
Nguyễn Quốc Việt
Làm...làm gì vậy
Nguyễn Quốc Việt
Tôi đi tắm...
Nguyễn Văn Trường
*kéo cậu lại* ngủ đi mai dậy sớm tôi lo cho
Nguyễn Quốc Việt
Cứ như vậy mà đi ngủ á
Nguyễn Văn Trường
Cậu không muốn à
Nguyễn Quốc Việt
*Không trả lời chỉ nhìn anh*
Nguyễn Văn Trường
*vỗ giường* Nằm xuống ngủ đi, muộn rồi, mai còn đi học
Nguyễn Văn Trường
*nói rồi anh nằm xuống ngủ trước*
Nguyễn Quốc Việt
*chần chừ rồi cũng đành nằm vậy mà ngủ*
cậu nằm xuống rồi nhưng cậu quay người sang bên kia
Nguyễn Văn Trường
*nhổm đầu dậy nhìn cậu*
Nguyễn Văn Trường
*quay người về phía cậu*
Nguyễn Văn Trường
*nhanh chóng dạng chân cậu ra rồi nhét của mình vào bên trong cậu*
Nguyễn Quốc Việt
Ưm..làm cái..gì vậy
Nguyễn Quốc Việt
Nguyễn Văn Trường
Nguyễn Quốc Việt
*muốn dẫy ra*
Nhưng mà anh ôm chặt quá cậu không tài nào cử động được
Nguyễn Văn Trường
Nằm im đi, muộn rồi đó
Nguyễn Quốc Việt
Như này sao mà tôi ngủ
Nguyễn Văn Trường
Cậu cứ quên đi là được
Cậu vẫn cố dẫy nhưng không kết quả
Nguyễn Quốc Việt
Aiss..cái đồ điên, Văn Trường là đồ điênn...
dẫy một hồi cậu cũng mệt chứ bộ, nên đành quên đi mà ngủ thôi, ai biểu chạy qua nhà anh chi
Nguyễn Quốc Việt
*Dơ tay ngược lại nằm đầu anh*
Nguyễn Văn Trường
A..đau *cười*
Nguyễn Văn Trường
Ngủ đi *hôn gáy cậu*
Nguyễn Quốc Việt
*rùng mình*
Comments
Tô Đát Kỷ
mới chap đầu mà bùng lổ v
2025-08-10
1