[CapRhy] Giữa Âm Thanh Và Nụ Cười...
Chương 2
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, len lỏi vài căn phòng nhỏ, khẽ chạm vào gương mặt còn đang say giấc của cậu. Cậu dụi mắt, lơ mơ ngồi dậy sau đó đi vệ sinh cá nhân rồi đi đến trường.
Trên hàng lang trường, chân cậu sải bước từng nhịp
Khi đang đi thì cậu gặp hội trưởng Đức Duy, khi hai người chạm mặt thì Đức Duy khựng lại
Hoàng Đức Duy - Anh
Này Quang Anh
Hoàng Đức Duy - Anh
Mỗi buổi chiều sau giờ học thì nhớ đến phòng âm nhạc để học nha!
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Dạ vâng
Hoàng Đức Duy - Anh
Ừm, học tốt nha, nghe nói lớp em hôm nay có kiểm tra
Hoàng Đức Duy - Anh
Làm bài tốt nha
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Dạ vâng... cảm ơn anh
Anh khẽ cười rồi đi lên lớp
Để lại cậu còn đang hơi lúng túng vì mới gặp có 2 lần
Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi bước vào lớp
Đúng như lời Đức Duy nói, lớp cậu hôm nay có kiểm tra môn toán
Cậu thì cũng yên tâm phần nào vì cậu có ôn kĩ rồi
Hôm nay đề có hơi khó thật, nhưng không biết vì sao trong giờ kiểm tra cậu lại nhớ đến tin nhắn mà hôm qua cậu với Đức Duy nhắn. Nghĩ lại cậu thấy gượng nhẹ, nhưng cũng hoàn thành tốt bài kiểm tra.
Cậu khẽ lẩm nhẩm một mình
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Mày bị cái gì vậy Quang Anh, trong giờ kiểm tra mà lại nhớ đến đoạn tin nhắn đó
Cậu vò đầu, cố gắng không suy nghĩ về nó nữa
Buổi chiều, sau giờ học, ánh nắng cuối ngày rọi qua ô cửa sổ phòng nhạc, phủ lên cây đàn một lớp màu vàng ấm.
Quang Anh bước vào, trên vai còn chiếc cặp chưa bỏ xuống thì Đức Duy đã cất tiếng
Hoàng Đức Duy - Anh
Tới sớm thế em?
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Dạ... tại nay lớp em được tan học sớm
Hoàng Đức Duy - Anh
Ừm, vậy ngồi vô ghế của đàn đi, anh chỉ em vài nốt
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Dạ vâng
Cậu nhanh chóng bỏ cặp xuống rồi lên ghế ngồi
Anh cũng cất giọng chỉ cậu
Anh chỉ vào lần lượt từng nốt và nói
Hoàng Đức Duy - Anh
Đây là nốt Đô
Hoàng Đức Duy - Anh
Và Fa ( Pha )
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Ồ...
Hoàng Đức Duy - Anh
Hiểu chưa?
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Em hiểu rồi!
Hoàng Đức Duy - Anh
Vậy ấn thử anh xem
Cậu có hơi rối nhưng cũng cố gắng hoàn thiện
Âm thanh của đàn kết thúc cũng là lúc anh nói lời khen cho cậu
Hoàng Đức Duy - Anh
Đù, giỏi vậy, ngày trước anh dạy mấy bạn kia cũng chưa học nhanh bằng em đâu
Cậu khẽ cười rồi cảm ơn anh
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Hì hì
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Cảm ơn... anh
Đột nhiên điện thoại cậu đổ chuông
Hoàng Đức Duy - Anh
Hửm? Ai gọi em kìa
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Hả? À vâng
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại rồi bắt máy
Nguyễn Quang Anh - Cậu
: Alo
Nguyễn Quang Anh - Cậu
: Ai vậy?
Nhan vật phụ
: Về lẹ Quang Anh ơi
Nguyễn Quang Anh - Cậu
: Chi vậy?
Nhan vật phụ
: Tao đang cần mày giúp gấp, lẹ đi
Nguyễn Quang Anh - Cậu
: Hả hả!? Ừ rồi, tao về liền
Cậu cúp máy rồi quay sang nói với Đức Duy
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Anh ơi, cho em về nha, em có chuyện gấp lắm
Cậu nói với giọng hơn bối rối
Hoàng Đức Duy - Anh
Sao vậy, có chuyện gì?
Hoàng Đức Duy - Anh
Nói anh nghe
Nguyễn Quang Anh - Cậu
À ừm... Chuyện này chuyện riêng nên hơi khó nói á anh ơi
Nhận được lời nói của Quang Anh, anh liền trả lời
Hoàng Đức Duy - Anh
À, vậy hả? Vậy em về đi, hôm sau học tiếp
Nguyễn Quang Anh - Cậu
Dạ vâng, cảm ơn anh
Nói xong cậu liền đi ra bãi đỗ xe rồi lấy chạy đi.
Rulyy Nee 💗🔥
Đoán được là ai hem?
Comments